“Anh Bình, bạn trai của em đi toilet, lát nữa anh ấy sẽ tới. Tô Bảo Nhi mỉm cười nói.
Hồ. Em gái Bảo Nhi, em ngồi trước đi.” Người đàn ông tóc húi cua vẫy tay.
Tô Bảo Nhi ngồi vào chỗ của mình. “Anh Bình, nghe nói bây giờ anh đã trở về tỉnh thành, là tiếp nhận khu du lịch Thanh Châu này sao?” Anh Giang nói. “Không sai, cha tôi nói muốn rèn luyện tôi, cho nên giao khu du lịch Thanh Châu này cho tôi tự kinh doanh.” Người đàn ông tóc húi cua nói.
Một cô chủ nhà giàu tò mò nói: “Anh Bình, không biết khu du lịch Thanh Châu này, tổng cộng đầu tư bao nhiêu tiền?” “Không nhiều lắm đâu, khu du lịch này đầu tư hết 525 tỷ, bây giờ tôi trở về, cha tôi lại cho tôi thêm 175 tỷ để đầu tư, tiến hành khai phá giai đoạn hai dự án trò chơi giải trí dưới nước.” Người đàn ông tóc húi cua kiêu ngạo nói. "700 tỷ? Ôi!
Đám người nhà giàu có đều không nhịn được hít vào một hơi lạnh. “Anh Bình, chúng ta tuổi tác xấp xỉ nhau. Nhưng anh đã có thể độc lập quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, đúng là tấm gương của bọn em!” Anh Giang mở miệng nói. "Đúng đúng đúng, cho dù là mười hay hai mươi năm nữa, chỉ sợ bọn em không thể được như anh Bình hiện giờ!" Mấy người khác nhao nhao phụ họa.
Đám người giàu có, phần lớn tổng tài sản trong nhà mới được khoảng bảy trăm tỷ.
Mà người đàn ông tóc húi cua đã có thể tự mình quản lý sản nghiệp bảy trăm tỷ, hơn nữa đây chỉ là cha của anh ta đưa cho anh ta luyện tập.
Cho nên bọn họ hoàn toàn không có tư cách so được với người đàn ông tóc húi cua. Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng không nhịn được âm thầm chặc lưỡi, mức độ giàu có như vậy, ngay cả cô ta cũng không thể không phục. “Anh Bình, sau này anh kinh doanh ở thành phố Bảo Thạnh, anh phải chăm sóc chúng em đấy, em kính anh một ly
Anh Giang vừa nói vừa nâng ly rượu, trên gương mặt tràn ngập nịnh nọt. "Đúng đúng đúng, sau này anh Bình phải chăm sóc bọn em nhiều hơn đấy
Đám nhà giàu ở đây đều nhao nhao bưng ly rượu đứng dậy, muốn kính người đàn ông tóc húi cua.
Sau khi nói xong, mọi người ở đây đều ngẩng đầu uống sạch, không còn một giọt thừa. "Mấy người nói quá rồi, hẳn là mọi người nên chiếu cố tới làm ăn của tôi mới đúng, sau này cần tới khu du lịch chơi, nhớ phải lựa chọn khu du lịch suối nước nóng Thanh Châu tôi đó!
Sau khi người đàn ông tóc húi của nói xong, anh ta lập tức năng ly uống một nguồn, cả quá trình đều không nâng mồng lên lần
Nói thật, đối với người đàn ông tóc húi của mà nói, đảm nhà giàu ngồi ở đây thật sự không lọt nối mắt anh ta, tầm mắt của anh ta, đã sớm nhảy ra khỏi thành phố Bảo
Thanh nho nhỏ này.
Anh ta mời những người này, chủ yếu là vì một số người giàu có, tương lai sẽ là khách chính của khu du lịch, anh ta vì làm ăn, cho nên mới mời đám người này ăn cơm. “Đó là đương nhiên! Anh Bình đã làm buôn bán về du lịch, chúng em đâu dám tới khu du lịch khác?” Anh Giang dần đầu nói, “Đúng vậy, chiều cố làm ăn của anh Bình, là chuyện cần thiết. Đám nhà giàu khác nhao nhao phụ họa.
Sau đó tất cả mọi người cùng ngồi xuống. “Anh Bình, anh vừa về đây, sau này ở trong đám người giàu có ở thành phố Bảo Thạnh, anh là số một.” Anh Giang tiếp tục nịnh nọt. “Cậu nói quá lời rồi, theo như tôi được biết, ở thành phố Bảo Thạnh này, có đời thứ ba giàu có nhất so với anh ta, tôi quả thật là kém xa. Người đàn ông tóc húi cua nói. “Hả? Ở thành phố Bảo Thạnh này còn có nhân vật trâu bò như vậy sao? Ngay cả anh Bình đều đã nói như vậy. không biết người này là ai?” Anh Giang tò mò hỏi. “Các cậu biết chi nhánh của tập đoàn Tình Xuyên ở Bảo Thạnh, có một chủ tịch mới tới rồi chứ?" Anh Bình chậm rãi nói. “Biết “Có nghe nói tới
Đám người ngồi đây nhao nhao gật đầu. “Các cậu biết chủ tịch mới này có lai lịch, bối cảnh gì không? Anh Bình cười nói. “Có lại lịch gì thế?”
Tất cả mọi người đều rất tò mò, bọn họ đều biết chuyện tập đoàn Tỉnh Xuyên có một chủ tịch mới tới.
Nhưng bọn họ không biết, vị chủ tịch mới này có bối cảnh gì.
Ngay cả Tô Bảo Nhi cũng vô cùng tò mò. “Haizz, tin tức của các cậu thật lạc hậu, thành phố Bảo Thạnh có nhân vật như vậy, vậy mà đám người bản địa các cậu lại không biết sao?” Người đàn ông tóc húi cua lắc đầu cười. “Tin tức của chúng em, đâu dám so được với anh Bình, mong anh Bình chỉ rõ." Anh Giang cười gượng nói. “Vậy tôi sẽ nói cho mọi người biết, vị chủ tịch mới này, là cháu ngoại của Lê Chí Thành!” Người đàn ông tóc húi cua cười nói. “Cái gì? Cháu ngoại của Lê Chí Thành?” "O!"
Mọi người nghe thấy tin này xong, không nhịn được đều hít vào một hơi lạnh.
Những người đang ngồi ở đây, ai chẳng biết uy danh của Lê Chí Thành? Ai chẳng biết Lê Chí Thành khủng bố cỡ nào? “Cháu ngoại của ông cụ Lê, vậy mà ở thành phố Bảo
Thạnh chúng ta! Chậc chậc, chẳng trách anh Bình lại nói như vậy. Đúng là trâu bò!” “Đúng vậy, nhân vật trâu bò như vậy ở thành phố Bảo
Thạnh chúng ta, vậy mà chúng ta không biết “Cháu ngoại của ông cụ Lê, đúng là đời thứ ba giàu có nhất.
Đám nhà giàu đang ngồi đây nhao nhao cảm thán. Phải biết rằng, cả tập đoàn Tỉnh Xuyên của ông cụ Lê, có giá trị hàng chục nghìn tỷ.
Sản nghiệp của nhà bọn họ so với tập đoàn Tỉnh Xuyên, quả thực là cách biệt ngàn dặm, đời thứ ba cấp bậc như vậy, so với bọn họ, đúng là cách xa ngàn dặm. “Anh Bình, anh gặp cháu ngoại của Lê Chí Thành này rồi à?” Có tên nhà giàu hỏi. “Vẫn chưa, tôi vốn định mời anh ta tham gia tụ tập. Nhưng tôi nghĩ một lát, tôi vẫn nên dành thời gian, tự mình tới cửa hỏi thăm mới được.” Người đàn ông tóc húi cua nói.
Cha anh Bình làm ăn ở tỉnh thành, hợp tác với tập đoàn
Tỉnh Xuyên rất nhiều lần.
Cho nên trước khi anh ta trở về thành phố Bảo Thạnh, cha anh Bình đã dặn dò anh ta, sau khi trở về thành phố Bảo Thạnh, nhất định phải tới thăm hỏi cháu ngoại của ông cụ Lê, nhất định phải cung kính đối đãi với cháu ngoại của ông ấy như đối đãi với bề trên.
Mọi người nghe đến đó, nhao nhao giật mình gật đầu, nhân vật trâu bò như vậy, cho dù là người đàn ông tóc búi cua, cũng phải tự mình tới cửa thăm hỏi mới được.
Lúc này, bỗng nhiên một người đàn ông mở miệng nói: “Vị chủ tịch mới này của tập đoàn Tỉnh Xuyên, cháu ngoại của Lê Chí Thành, trái lại tôi từng gặp rồi.”
Người đàn ông này, là Thiệu Ngọc Minh mấy ngày hôm trước hẹn Vương Mãn Linh ở nhà hàng cơm Tây, cuối cùng bị Lâm Thiên đuổi đi.
Lúc ấy ở trong gara tầng ngầm, thiếu chút nữa là anh ta lái xe Cayenne Porsche đâm trúng Lâm Thiên. “Anh Minh, anh từng gặp anh ta rồi sao?”
Thiệu Ngọc Minh vừa nói xong, mọi người ở đây nhao nhao nhìn về phía Thiệu Ngọc Minh. “Ngọc Minh, nếu cậu quen anh ta, vậy nói nghe xem một chút. Cháu ngoại của Lê Chí Thành này có bộ dạng thế nào?” Người đàn ông tóc húi cua hỏi.
Vẻ mặt mọi người vô cùng tò mò nhìn Thiệu Ngọc
Minh. “Anh ta rất trẻ tuổi, ăn mặc cũng rất bình thường, căn bản không giống đời thứ ba giàu có nhất. Đúng rồi, hình như anh ta tên là Lâm... Lâm...
Thiệu Ngọc Minh vừa nói, vừa ngẩng đầu.
Lúc anh ta đang nói lời cuối, bỗng nhiên thấy được
Lâm Thiên đang từ ngoài đi vào trong phòng VIP.
Trong nháy mắt, Thiệu Ngọc Minh bị dọa toàn thân run lên, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, sắc mặt anh ta càng trở nên trắng xanh.
Trời ạ, đây không phải là Lâm Thiên cháu ngoại của Lê Chí Thành sao? Anh ta tuyệt đối không ngờ tới, sẽ đột nhiên thấy được Lâm Thiên ở đây.
Bỗng nhiên Lâm Thiên đi vào, cũng hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. “Tên nhóc này là ai?” Vẻ mặt mọi người nghi ngờ.
Lúc này Tô Bảo Nhi vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Lâm Thiên, chủ động ôm lấy cánh tay của Lâm Thiên nói với mọi người: “Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai mới của tôi, Lâm Thiên.” Tô Bảo Nhi cười nói.
Thiệu Ngọc Minh nghe thấy vậy, hoàn toàn mơ hồ.
Mấy ngày hôm trước Lâm Thiên còn là bạn trai của Vương Mãn Linh, sao bây giờ lại thành bạn trai của Tô Bảo Nhi rồi? Chẳng lẽ Lâm Thiên cùng có được hai cô gái xinh đẹp này sao?
Thiệu Ngọc Minh chỉ có thể hâm mộ ghen tị trong lòng, dù sao thân phận địa vị của Lâm Thiên cao hơn anh ta nhiều. “Người anh em này, ngồi đi.” Anh Bình chủ nhà vẫy tay nói. Trong lúc bước vào, Lâm Thiên cũng thấy được Thiệu
Ngọc Minh đang run rẩy toàn thân. Sau khi Lâm Thiên ngồi xuống.
Anh Bình nhìn về phía Lâm Thiên hỏi: “Người anh em này, theo tôi được biết ánh mắt của em
Bảo Nhi rất cao, sao cậu có thể theo đuổi được em Bảo Nhi thế, nếu vậy gia thế của cậu chắc rất siêu việt đúng không? Không biết cậu là cậu chủ nhà nào ?”
Không đợi Lâm Thiên trả lời, anh Giang vội vàng mở miệng nói: “Anh Bình, tên này là cậu chủ gì chứ, chỉ là một tên ở khu nhà nghèo, thân phận của cậu ta em điều tra rồi, không có thân phận bối cảnh gì, trong nhà cũng rất nghèo”
Ngày hôm qua sau khi Lâm Thiên được Tô Bảo Nhi lấy làm lá chắn, anh Giang đã đến trường tìm hồ sơ, tìm kiếm tư liệu về Lâm Thiên. "Ha?"
Tất cả mọi người ngồi đây hơi kinh ngạc, vậy mà Tô Bảo Nhi tìm một tên nhà nghèo làm bạn trai.
Hơn nữa bọn họ nhìn cách ăn mặc của Lâm Thiên, đúng là giống con nhà nghèo.