Liễu Điệp thấy Lâm Thiên đưa nho đến bên miệng mình, mặt cô ấy không khỏi đỏ lên, trái tim trực tiếp nhảy dựng lên.
Ngay sau đó, Liễu Điệp có chút thẹn thùng mà nhận lấy trái nho.
Đối với Liễu Điệp mà nói, cô ấy chỉ cảm thấy chính mình lúc này, rất rất rất hạnh phúc.
“Thế nào, ăn ngon không?” Lâm Thiên hỏi.
"Ừ. Rất ngọt." Liễu Điệp vui vẻ gật đầu.
Sau khi thấy Liễu Điệp tách khỏi Công Tôn Phong Vân, anh ta vẫn luôn chăm chú nhìn theo bóng hình cô ấy.
Khi nhìn thấy Liễu Điệp đi tới chỗ Lâm Thiên, thấy cô ấy cười nói với đối phương, sắc mặt Công Tôn Phong Vân có chút khó coi.
Liễu Điệp chính là không muốn nói chuyện với anh ta, ngược lại chạy đi tìm tên này?
Bây giờ, khi anh ta nhìn thấy Lâm Thiên đút trái cây cho Liễu Điệp, sắc mặt anh ta lập tức trở vô cùng khó coi.
"Vậy mà lại là tên này."
Công Tôn Phong Vân nhận ra Lâm Thiên, đây không phải là người đã tranh giành miếng bánh ngon với anh ta trong chợ đồ cổ mấy ngày trước sao?
Ánh mắt của Công Tôn Phong Vân khi nhìn Lâm Thiên ngày càng tối đi, ngay cả người phụ nữ mà anh ta cực kỳ khó mới có được cũng chủ động đối với Lâm Thiên? Trong lòng anh ta chính là vô cùng ghen tỵ.
"Tên này, dám lại gần người phụ nữ của Công Tôn Phong Vân, chính là tự mình tìm đường chết."
Một tia tàn ác lập tức lóe lên trong mắt anh ta, Công Tôn Phong Vân tức giận siết chặt nắm đấm.
Những người có mặt ở đây đều biết Nam Cung Điệp chính là vợ chưa cưới của Công Tôn Phong Vân.
Vợ sắp cưới của anh ta bây giờ đang có cử chỉ mập mờ với người đàn ông khác ở nơi công cộng, hơn nữa nhừng người có mặt ở đây đều nhìn thấy.
Điều này khiến cho Công Tôn Phong Vân cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa còn là của cả dòng họ nhà anh ta nữa.
Những cô cậu con nhà giàu ở gần đó sau khi nhìn thấy một màn này cũng ngạc nhiên không thôi.
"Tên kia là ai vậy? Nam Cung Điệp đối với anh ta còn chủ động như vậy, thản nhiên ăn trái cây mà đối phương đút."
"Nam Cung Điệp là vợ chưa cưới của Công Tôn Phong Vân, tên kia còn dám như vậy với cô ta trước mặt mọi người chính là không đem họ Công Tôn để vào mắt."
"Này đâu chỉ là không đem họ Công Tôn để vào mắt mà còn chẳng khác nào giáng cho bọn họ một cái bạt tai Nhìn đi, tên kia sớm muộn gì cũng tự mình tìm tới cái chết."
"Tên kia đúng là rất lạ, tôi chưa từng thấy qua. Ai có thể nói cho tôi biết tên này là ai."
Mọi người đều nhìn chằm chằm về phía Lâm Thiên.
"Này… Tên kia không phải trước đây có mâu thuẫn với Chu Tuấn sao? Tôi có thể nhận ra. Chu Tuấn nói hắn đến từ một nơi khác, ở Hà Nội cũng không có thế lực gì, cho nên cũng chỉ là đồ rác rười."
"Hóa ra là người bên ngoài tới, một tên bên ngoài cũng dám đắc tội với nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn là nhưng đại gia tộc, đúng là chán sống rồi."
Mọi người nghe nói Lâm Thiên từ một nơi khác đến, vì vậy thảo luận càng trở nên sôi nổi.
Họ nhìn Lâm Thiên với ánh mắt thương hại.
Trong mắt bọn họ, Lâm Thiên đã đắc tội với hai đại gia tộc là nhà họ Chu và nhà họ Công Tôn, kết quả nhất định sẽ vô cùng thảm.
"Nhìn kìa. Công Tôn Phong Vân đã đến đó."
Một người nào đó hét lên, mọi người đều nhìn lại, quả nhiên thấy Công Tôn Phong Vân đang đi về phía Lâm Thiên và Liễu Điệp.
Bên kia.
Nam Cung Chính, cha của Liễu Điệp, cũng nhìn thấy cảnh Lâm Thiên đút trái cây cho con gái mình.
Sau khi nhìn thấy một màn này, sắc mặt của ông ta cũng không tránh khỏi có chút u ám.
“Đi, kiểm tra lý lịch của Lâm Thiên càng nhanh càng tốt.” Nam Cung Chính lạnh lùng chắp tay sau lưng nói.
“Vâng, ông chủ.” Trợ lý đứng bên cạnh gật đầu.
Ở một nơi khác.
“Anh Lâm Thiên, dường như Công Tôn Phong Vân đang tiến lại đây, hình như anh ta rất tức giận, tôi... tôi không phải đã khiến anh gặp phiền toái chứ?" Vẻ mặt Liễu Điệp có chút áy náy.
Khi Nam Cung Điệp được đút trái cây, cô ấy chỉ cảm thấy rất hạnh phúc cũng không suy nghĩ nhiều.
Hiện tại suy nghĩ cẩn thận mới hiểu được. Cô ấy ăn trái cây mà Lâm Thiên ở trước mặt nhiều người như thế này, nhất định sẽ khiến Công Tôn Phong Vân rất tức giận, nhất định sẽ khiến Lâm Thiên gặp rắc rối.
"Tất cả là lỗi của tôi. Tôi lại gây rắc rối cho anh rồi." Nam Cung Điệp dường như đang tự trách mình rất nhiều.
"Không sao đâu, Liễu Điệp, đừng tự trách mình, không phải chỉ là Công Tôn Phong Vân thôi sao, tôi có thể xử lý được. Chu Tuấn tôi không sợ thì tên Công Tôn Phong Vân kia cũng không đánh nhắc tới." Lâm Thiên mỉm cười an ủi.
“Anh Lâm Thiên, có điều anh không biết, nhà họ Công Tôn so với nhà họ Chu khó ứng phó hơn nhiều.” Nam Cung Điệp vội vàng nói.
“Cho dù có khó đối phó thế nào, Lâm Thiên tôi cũng sẽ không bao giờ lùi bước.” Lâm Thiên vừa nói vừa tiếp tục bóc hoa quả, không hề có chút hoảng sợ hay sợ hãi khi đối phương tới.
Trong khi nói, Công Tôn Phong Vân cũng đã đi đến trước mặt Lâm Thiên và Liễu Điệp.
Rất nhiều cô cậu đều đã vây quanh, chính là muốn xem náo nhiệt.
Họ đều biết rằng Công Tôn Phong Vân nhất định sẽ tìm Lâm Thiên mà gây khó dễ, khi đó nhất định sẽ có kịch hay để xem.
Giữa sân.
Công Tôn Phong Vân tuy rằng trong lòng đang vô cùng tức giận nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ ra mình là cậu chủ nhà thế gia, dù sao ở trước mặt Liễu Điệp và nhiều người như vậy, anh ta cũng không thể mất đi phong thái.
"Người anh em, thật là trùng hợp, chúng ta thế nhưng lại gặp nhau, lần trước gặp nhau ở trong tiệm đồ cổ vẫn chưa có thời gian chào hỏi một phen." Công Tôn Phong Vân cố gắng cười nói.
“Tôi là Lâm Thiên, có thể anh sẽ phải nhớ kỹ cái tên này, bởi vì không bao lâu nữa tên của tôi sẽ vang danh Hà Nội.” Lâm Thiên vừa gọt hoa quả vừa nhẹ nhàng đáp.
"Lâm Thiên. Ha ha, khẩu khí cũng thật lớn." Công Tôn Phong Vân bật cười thành tiếng.
Những người có mặt ở đây sau khi nghe thấy những lời này của Lâm Thiên liền lớn tiếng cười nhạo.
"Ha ha ha. Tên này khẩu khí cũng lớn quá đi? Vang danh Hà Nội?"
"Chuyện tên này chết ở Hà Nội tôi còn tin được."
Lâm Thiên đối với những tiếng cười nhạo bàn tán xung quanh vẫn là mắt điếc tai ngơ.
Lúc này, trong tay Lâm Thiên đã gọt xong trái cây.
“Liễu Điệp, tới đây, để tôi đút cho cô.” Lâm Thiên một lần nữa đưa trái cây trong tay lên đôi môi đỏ mọng của Liễu Điệp.
Liễu Điệp nhìn hoa quả được Lâm Thiên đưa đến bên miệng, sau đó liền nhìn Công Tôn Phong Vân đứng bên cạnh, nhất thời cảm thấy có chút không biết phải làm sao.
Công Tôn Phong Vân đứng ở bên cạnh, sau khi nhìn thấy một màn này, sắc mặt anh ta lập tức đông cứng lại, nụ cười trên mặt đột ngột dừng lại, thay vào đó là khuôn mặt đầy tức giận.
Liễu Điệp là vợ chưa cưới của anh ta.
Vợ chưa cưới của mình ở trước mặt anh ta, bị người đàn ông khác trêu chọc như vậy, điều này không chỉ khiến anh ta mất thể diện, mà còn khiến nhà họ Công Tôn cũng không còn mặt mũi.
“Anh có biết Liễu Điệp là vợ chưa cưới của Công Tôn Phong Vân tôi không? Anh dám trêu chọc vợ chưa cưới của tôi có biết hậu quả nghiêm trọng như thế nào không?” Công Tôn Phong Vân nhìn chằm chằm Lâm Thiên với ánh mắt sắc lạnh, siết chặt nắm đấm.
“Chính anh không có năng lực chiếm được trái tim của Liễu Điệp, còn ở đó mà trách người khác.” Lâm Thiên khoát tay nói.
"Phanh."
"Tên này, mày muốn tìm chết."
Công Tôn Phong Vân tức giận đập bàn.
Mặc dù ngày thường anh ta là một cậu chủ vô cùng nho nhã nhưng giờ phút này rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Ầm."
Cái bàn cứ như vậy mà bị anh ta đập vỡ.
"Hả? Rèn luyện thân thể?"
Từ hành động vừa rồi của Công Tôn Phong Vân, Lâm Thiên có thể phần nào đoán được thể lực của anh ta đúng là không tồi.
Điều này khiến Lâm Thiên có chút kinh ngạc.
Cảnh giới tu luyện được chia thành hai phần, một là do luyện tập, hai là do bẩm sinh.
Mặc dù Công Tôn Phong Vân là người đầu tiên nhưng thể chất cũng không thể xem thường .
Nhưng trình độ này, thực lực và các phương diện khác đều đã mạnh hơn người thường, đánh một lúc hơn chục người thường cũng không thành vấn đề.
Chỉ là Lâm Thiên không ngờ Công Tôn Phong Vân lại là một tu sĩ.
Không có gì lạ khi lần trước Công Tôn Phong Vân đã phải lòng mảnh áo giáp đó trong tiệm đồ cổ, lẽ ra anh cũng phải cảm nhận được sự khác thường của bộ áo giáp đó.
"Như thế nào? Anh muốn dùng vũ lực à?" Lâm Thiên cười lạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!