Sau khi xem xong tin nhắn, khuôn mặt tái nhợt của cô càng như không có một tia huyết sắc.
Đến lúc này, Tô Bảo Nhi cuối cùng cũng hoàn toàn xác nhận, bài hát của cô, thật sự là do Dịch Vi tiết lộ ra ngoài
Mục đích tiết lộ rất đơn giản, chỉ vì lấy được một khoản tiền từ Vũ Ngọc Hiền
“Tô Bảo Nhi, theo thông tin chuyển khoản, vào nửa tháng trước, Vũ Ngọc Hiền cũng chuyển cho cô ta ba tỷ năm trăm triệu, vậy nên tôi có thể chắc chắn, bài hát cuối cùng của em không phải do em bất cẩn làm Vũ Ngọc Hiền biết, mà do chính Dịch Vi cô ta tiết lộ ra ngoài.” Lâm Thiên nói
Giờ phút này, cả người Tô Bảo Nhi đều tràn ngập tức giận
Tô Bảo Nhi giờ mới hiểu, thì ra hai bài hát của cô, đều là bị Dịch Vi tiết lộ cho Vũ Ngọc Hiền, thì ra tất cả mọi chuyện do người này gây ra, còn cô cho tới nay vẫn cứ hết mực tin tưởng Dịch Vi!
Ngay sau đó, Tô Bảo Nhi lập tức lao thẳng đến trước mặt Dịch Vi, hung hăng tát mạnh vào mặt cô ta.
“Bốp!”
Tiếng cái tát vang dội đột nhiên vang lên
“Dịch Vi, uổng công tôi tin tưởng cô như vậy, mà cô lại như vậy làm tổn thương đến tôi! Cô có biết cô làm hại tôi khổ sở đển bao nhiêu không? Cô không thừa nhận thì thôi, còn vu oan cho Lâm Thiên! Đồ khốn khiếp!” Tô Bảo Nhi cuồng loạn hô to
“Đúng, là tôi, là tôi đem bài hát của cô, đưa cho Vũ Ngọc Hiền, vậy thì sao? Tôi vì tiền thì có gì là sai? Dịch Vi ngẩng cao đầu, nhìn chằm chằm vào Tô Bảo Nhi
Hiển nhiên, Dịch Vi nhìn thấy mọi việc gần như bại lộ hoàn toàn, cũng chẳng sợ hãi gì nữa.
“Đồ tiện nhân này! Cô có biết cô làm như vậy, làm tôi tổn thương đến mức nào không?
Sau khi Tô Bảo Nhi hét lên, đồng thời hung hăng tát mạnh vào mặt Dịch Vi lần thứ hai
“Bốp!”
Cái tát vang dội thứ hai chợt vang lên.
Trên mặt Dịch Vi lúc này đã ẩn hiện lên dấu tay rõ ràng
Dịch Vi lần thứ hai ngẩng đầu, khuôn mặt hằn học dữ tợn.
“Tô Bảo Nhi, cô có biết, tôi thực ra rất ghen tị với cô, ghen tị cô khuôn mặt xinh đẹp, ghen tị cô giọng ca trời phú, ghen tị cô được nổi tiếng, ghen tị cô có một ông chủ chống lưng, tên họ Lục kia, sẵn sàng điên cuồng vì cô mà chi tiền.” Dịch Vi khuôn mặt dữ tợn nói
Dịch Vi nở nụ cười, tiếp tục nói
“Mà hiện tại, tôi thấy tương lai cô bị hủy diệt, thanh danh ở trên mạng hoàn toàn nát bét, không cần nói cũng rất vui vẻ! Haha.”
“Cô, ...Dịch Vi. Cô ngày thường quấn quít tôi giả bộ là tri âm tri kỉ, không nghĩ tới trong lòng cô toàn nghĩ những điều dơ bẩn! Cô thật là đồ khốn khiếp!” Tô Bảo Nhi tức giận mắng
“Đúng, tôi chính là loại người ti tiện như vậy thì thế nào? Dù sao tiền đã trong tay tôi, thanh danh cô thì bị hủy hoại, cho dù bị ngươi phát hiện, cũng chẳng thay đổi được gì.” Dịch Vi cười lạnh.
Dịch Vi tiếp tục nói.
“Tô Bảo Nhi, hai cái tát vừa nãy cô đánh tôi, chúng ta coi như thanh toán xong mọi chuyện, tạm biệt!”
Dịch Vi nói xong, xoay người bước ra ngoài.
Lâm Thiên đi lên, ngăn Dịch Vi lại.
“Mọi chuyện đã xấu đến mức này, cô nghĩ dễ dàng như vậy mà rời đi? Cô mơ cũng quá đẹp nhỉ?” Lâm Thiên ánh mắt phát lạnh.
“Vậy cậu muốn thế nào? Chẳng lẽ cậu còn dám đánh tôi một trận? Đừng tưởng tôi sợ cậu, nếu cậu dám động vào tôi, tôi lập tức báo cảnh sát, đưa cậu vào tù.” Dịch Vi lớn tiếng nói
Lâm Thiên ánh mắt ngưng lại, miệng thốt ra một câu.
“Đánh cô một trận? Không không không. Tôi là phải...giết cô!”
Dịch Vi nghe xong câu ấy, cả người rùng mình một cái.
Cô ta cảm thấy, ánh mắt của Lâm Thiên thực sự đáng sợ, làm toàn thân cô ta không thể cử động, máu trong người như đông cứng lại
“Cậu...Cậu dám, chỉ bằng một kẻ nghèo khổ như cậu, mà cũng dám giết tôi, cậu còn không sớm bị bắt, giết cậu không đền nổi mạng tôi.” Dịch Vi cắn răng lớn tiếng nói
“Cô thực sự cho rằng tôi là một kẻ nghèo khổ?” Lâm Thiên cười lạnh một tiếng
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!