“Thật vậy sao? Anh nói sức lực của tôi yếu ớt, mất mặt, có bản lĩnh thì anh thử xem, nếu anh có thể vượt qua tôi, thì tôi sẽ viết ngược tên Thẩm Trí!” Cậu chủ nhà họ Thẩm lớn tiếng, âm thanh vang khắp cả bữa tiệc.
“Xin lỗi, trong mắt tôi anh không xứng đáng làm đối thủ, việc gì phải phí sức cơ chứ?” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Hừm, anh thật biết viện lý do đấy, nếu không có khả năng thì cứ nói thẳng, hay là anh sợ nên không dám nói thẳng? cậu chủ nhà họ Thẩm chế nhạo.
“Đúng đấy, ở đấy mà chế nhạo người khác, mình thì cũng đâu có bản lĩnh năng lực gì, đúng là nực cười.”
“Haizzz, thật không hiểu nổi thằng nhãi này chui từ đâu ra, khoe mẽ là giỏi, để anh ta thử, thử xong rồi còn dám lớn giọng không!”
“Loại người này cũng chỉ được cái nói mồm, cho anh ta thử, chắc chắn không có tài cán gì.”
……
Mọi người xung quanh mỗi người một câu, tất cả đều là những lời chế nhạo.
“Xem ra, tôi không thử thì cũng không được.” Lâm Thiên lắc đầu cười.
Sau đó, Lâm Thiên uống cạn ly rượu trên tay, rồi đứng lên.
“Được rồi, hôm nay tôi sẽ để tên của anh phải viết ngược.” Lâm Thiên vừa nói vừa đi đến chỗ chiếc máy kiểm tra sức mạnh.
Cậu chủ nhà họ Thẩm vừa rồi nói rất lớn, đã thu hút cả đám người phía xa đến xem, vây thành một vòng.
Tất cả mọi người đều biết cậu chủ nhà họ Thẩm muốn theo đuổi Triệu Linh, mà trước đây quan hệ giữa Triệu Linh và Lâm Thiên rất thân thiết, bây giờ cậu chủ nhà họ Thẩm gây sự với Lâm Thiên, mọi người tất nhiên tự hiểu có kịch hay để xem.
Ngay cả Triệu Linh cũng qua xem.
Lúc này, Lâm Thiên đã đi tới khu vực phía trước máy kiểm tra sức mạnh.
Triệu Linh bước nhanh tới, kéo tay Lâm Thiên, lo lắng nói: “Đừng so đo với anh ta, anh ta được đai đen Taewondo đấy, anh không giỏi cái này.”
Triệu Linh vốn không biết chuyện Lâm Thiên tu luyện, vì vậy cô ấy sợ Lâm Thiên bị mất mặt.
Mọi người đứng xem cảnh này đều ngầm thở dài, không ngờ Triệu Linh lại quan tâm đến thằng nhãi kia như vậy, điều này khiến mọi người đều ghen tị, đặc biệt là cậu chủ nhà họ Thẩm, vừa ghen vừa tức!
“Không sao đâu Triệu Linh, hôm nay là sinh nhật cô, chúng tôi chỉ chơi cho vui thôi.” Lâm Thiên nhìn Triệu Linh cười nói.
Sau đó, Lâm Thiên nhìn về hướng chiếc máy kiểm tra sức mạnh.
Chỉ số giá trị cực đại trên màn hình hiển thị chín trăm chín mươi chín kilogram.
“Cao nhất chỉ đạt chín trăm chín mươi chín kilogram? Thấp quá, chẳng thú vị gì cả, không đủ để tôi chơi.” Lâm Thiên lắc đầu.
“Cái gì? Không đủ cho anh sao? Ha ha!”
Tất cả những người có mặt, bao gồm cả cậu chủ nhà họ Thẩm đều phá lên cười.
“Ha ha, tên nhãi này thật biết bốc phét, nhà vô địch quyền anh Tyson cao nhất cũng chỉ có thể đạt tám trăm kilogram, vậy mà anh nói giới hạn chín trăm chín mươi chín kilogram không đủ cho anh sao? Nắm đấm của anh còn mạnh hơn cả Tyson sao?” Cậu chủ nhà họ Thẩm cười nói.
Đối với cậu chủ nhà họ Thẩm, thật khó để tìm được cơ hội chế nhạo Lâm Thiên, nên nếu có cơ hội thì chắc chắn anh ta không thể bỏ qua.
“Nhà vô địch quyền anh Tyson? Xin lỗi, tôi không xem ông ta là đối thủ của tôi, nếu ông ta ở trước mặt tôi, có thể tôi có thể hạ gục ông ta chỉ với một nắm đấm.” Lâm Thiên lắc đầu, cười một cách lạnh lùng.
Lâm Thiên là một tu sĩ Hư Đan Cảnh, nếu đấu với nhà vô địch quyền anh Tyson, chắc chắn cũng không thành vấn đề.
Nếu bạn hỏi, tu sĩ giỏi như vậy, tại sao không chơi quyền anh?
Rất đơn giản, rất hiếm tu sĩ nào đạt đến cấp bậc Hư Đan Cảnh trở lên, cách họ kiếm tiền không phải qua đánh đấm, và họ cũng không việc gì phải đả động chân tay, quá tầm thường.
Hơn nữa, mục đích cả đời của người tu luyện là đạt đến cảnh giới cao hơn, mục đích hoàn toàn khác nhau.
Cũng như bạn hỏi, tại sao những người chơi Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp hàng đầu lại không chơi game ở các quán nét, cùng một đạo lý.
“Cái gì? Anh không coi nhà vô địch quyền anh Tyson là đối thủ? Lại còn hạ gục chỉ với một cú đấm? Ha ha!”
……
Mọi người lại phá lên cười.