"Tôi đang nói về mẹ của anh!"
Lâm Thiên vốn rất tức giận, đã dùng nắm đấm đánh Ngô Thiên Cao, làm anh ngã xuống sô pha.
Lâm Thiên nhìn thấy anh họ mình có thái độ khinh bỉ, lập tức tức giận!
Con rồng có vảy ngược sẽ chết nếu chạm vào!
Đối với Lâm Thiên mà nói, người thân, bạn thân, người yêu của hắn chính là con rồng có vảy ngược đó, bị người khác cấm đoán tuyệt đối!
Ngô Thiên Cao bị đánh vào vết máu trên khóe miệng. Sau đó hét lên:
"Cậu nhóc, cậu ... không dám đánh tôi, cậu xong rồi! Còn Lâm Mộc Thanh, cậu và công ty của cậu cũng xong!"
"Không dám!"
Lâm Thiên ánh mắt ngưng tụ, đồng thời lại vung nắm đấm.
“Lâm Thiên, bình tĩnh.” Lâm Mộc Thanh ngăn lại.
Ngay sau đó, Lâm Mộc Thanh quay sang Ngô Thiên Cao và nói:
"Anh Cao, anh ấy không phải là nhân viên của công ty chúng tôi. Anh ấy tên là Lâm Thiên, cháu trai của Lê Chí Thành."
“Anh ấy... anh ấy là Lâm Thiên?” Ngô Thiên Cao giật mình.
Bố của Ngô Thiên Cao, vài ngày trước, anh ấy có tham gia một buổi tiếp tân từ thiện, sau khi bố anh ấy trở về, anh ấy đã kể cho anh ta nghe về Lâm Thiên.
“Đúng vậy, tôi là Lâm Thiên.” Lâm Thiên hơi hơi nheo mắt.
Sau khi Ngô Thiên Cao nghe thấy điều này, anh ta nhanh chóng thay đổi nụ cười của mình.
“Lâm… Anh Thiên, thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết là anh, nên nói ra lời xúc phạm.” Ngô Thiên Cao cười đứng lên.
Tập đoàn của gia đình Ngô Thiên Cao có giá trị thị trường lên đến vài tỷ, nhưng so với tài sản kếch xù của Tỉnh Xuyên. Rõ ràng là nó vẫn còn tệ hơn nhiều.
“Anh biết Lâm Mộc Thanh là ai sao?” Lâm Thiên lạnh lùng nói, híp mắt.
“Chẳng lẽ..., các người là quan hệ chị em?” Ngô Thiên Cao sửng sốt.
Khi anh nghĩ về nó, cả hai đều có họ Lâm.
"CTập đoàn Tỉnh Xuyên mừng, anh đã trả lời đúng. Phần thưởng của anh là hãy mau cút đi. Sau này đừng quấy rối chị họ tôi nữa, nếu không... hậu quả do chính anh tự chuốc lấy!" Giọng điệu của Lâm Thiên lạnh lùng.
"Vâng, vâng, tôi sẽ ra khỏi đây!"
Ngô Thiên Cao nhanh chóng gật đầu.
Ngô Thiên Cao biết rất rõ lai lịch của Lâm Thiên nhất định không được xúc phạm, mặc dù là thế hệ thứ hai nhưng hắn biết ai có thể khiêu khích và ai không thể khiêu khích.
Về phần nắm đấm vừa nhận được, hắn đương nhiên không dám nhận lại, chỉ có thể dùng làm bài học.
Ngô Thiên Cao nói xong liền nhanh chóng đi ra ngoài.
Sau khi người này rời đi.
"Chị Thanh!"
Lâm Thiên nghiêm mặt đi tới gần Lâm Mộc Thanh nói:
"Chị Thanh, chẳng lẽ chị đi lôi kéo đầu tư đều bị đối xử kiểu này sao?"
Lâm Thiên nghĩ Lâm Mộc Thanh nhất định đã chịu không ít bất bình khi đi kéo đầu tư.
Nếu Lâm Thiên biết rằng chị mình sẽ bị đối xử như thế anyf khi đi kêu gọi đâù tư, anh sẽ không bao giờ để chị mình đi như vậy.
"Sao... sao vậy, hôm nay là lần đầu tiên chị gặp phải tình huống này."
Lâm Mộc Thanh gượng cười.
Có thể thấy rằng Lâm Mộc Thanh không muốn Lâm Thiên lo lắng cho mình.
"Chị nói dối em! Đồ ngốc! Chị biết không, em đang cảm thấy có lỗi với chị, tại sao không nói cho em biết sớm hơn! Không phải là vấn đề tiền bạc sao, em có thể giúp chị!" Lâm Thiên đau khổ nói.
“Lâm Thiên, chị xin lỗi, nhưng… là chị đã che giấu em. Đừng tức giận.” Lâm Mộc Thanh cười lắc cánh tay Lâm Thiên.
Lâm Thiên nhìn kỹ Lâm Mộc Thanh, nghiêm túc nói:
"Chị không được phép đi mời gọi đầu tư nữa! Về phần tiền, chị thiếu bao nhiêu, đều để em đầu tư, nghe chưa!"
"Nhưng..." Lâm Mộc Thanh muốn nói cái khác.
“Không nhưng!” Lâm Thiên ngắt lời cô.
"Thôi, chị thiếu bao nhiêu tiền, từ từ ngồi xuống nói chuyện!"
Lâm Thiên nói, kéo Lâm Mộc Thanh ngồi ở sô pha bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống.
“Chị Thanh, tình hình của công ty bây giờ thế nào chị nói cho em biết đi.” Lâm Thiên hỏi.
"Hiện tại tài chính của công ty eo hẹp, tiền lương của nhân viên gần như không thể gửi ra ngoài. Bởi vì hiệu quả quảng bá kém, họ không thể kiếm tiền. Họ rất cần tiền để gia nhập thị trường. Một là để duy trì hoạt động của chính công ty, hai là tiếp tục quảng bá." Cúi đầu xuống nói.
“Chị cần bao nhiêu?” Lâm Thiên hỏi.
"Cần 7 trăm đến hơn 1 nghìn tỷ đồng. Suy cho cùng, việc thăng tiến phụ thuộc vào việc đốt tiền", Lâm Mộc Thanh nói.
"7 trăm đến 1 nghìn tỷ đồng? Vậy em sẽ đưa cho chị 1 nghìn tỷ đồng. Hãy giải quyết vấn đè trước mắt trước, nếu không đủ em sẽ bổ sung". Lâm Thiên nói.
“1 nghìn tỷ đồng!” Lâm Mộc Thanh sợ hãi lấy tay che miệng.
Đối với Lâm Mộc Thanh, nếu có 1 nghìn tỷ, cô sẽ thắp hương cầu nguyện, 1 nghìn tỷ đồng là chuyện cô chưa từng nghĩ tới.
"Đã muốn quảng bá, quảng cáo nhỏ không nên nữa. Chị nên bỏ tiền ra mời người nổi tiếng chứng thực, bạn lấy toàn bộ phí tài trợ quảng cáo cho các chương trình truyền hình, tiếng. Ngoài ra còn có các quản lí cho các kho ứng dụng phần mềm khác nhau. Mua hết đi! ”Lâm Thiên nói.
Lâm Thiên nói tiếp: "Ngoài ra, quảng cáo ngoại tuyến cũng được truyền bá điên cuồng. Tóm lại, tất cả những nơi có thể quảng cáo đều được trả tiền. Sau đó, chị có thể bỏ tiền ra để ưu đãi khách hàng. Đó phải là giảm giá thật."
Lâm Mộc Thanh sững sờ sau khi nghe Lâm Thiên nói.
Đợt khuyến mại quy mô lớn như vậy là điều cô chưa từng dám nghĩ tới. Cái chính là bỏ tiền ra để quảng bá một làn sóng trên kho ứng dụng nhưng do ứng dụng mua sắm không nổi tiếng nên không nhiều người tải về.
"Lâm Thiên, cái này... 1 nghìn tỷ đồng không phải là số tiền nhỏ, tác dụng của một đợt quảng cáo thôi cũng không tốt, nếu đập vào 1 nghìn tỷ đồng vẫn không thể thành công, vậy... Thì 1 nghìn tỷ đồng có khả năng mất trắng." Yếu tố rủi ro rất cao. ”Lâm Mộc Thanh nghiêm túc nói.
Tại sao trong khoảng thời gian này Lâm Mộc Thanh không tiến hành kêu gọi đầu tư, đó là bởi vì hiệu quả quảng bá không tốt, khiến công ty đầu tư cho rằng dự án của Lâm Mộc Thanh không đáng đầu tư.
“Cứ mặc nó trôi theo dòng nước đi, chỉ cần có thể khiến chị thực hiện được ước mơ của mình, thì cũng đáng!” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Lâm Mộc Thanh cảm động trước lời nói của Lâm Thiên, cô khóc và những giọt nước mắt chảy xuống má.
Mấy ngày nay, cô phải chịu đựng những ánh mắt lạnh lùng và chế giễu, cảm xúc bị kìm nén đến cực điểm, nhưng là một người phụ nữ mạnh mẽ, cô đã cố gắng kìm chế.
Thấy Lâm Mộc Thanh khóc, Lâm Thiên tiến lên an ủi cô và cho cô mượn bờ vai.
Lâm Mộc Thanh khóc nói: "Lâm Thiên, cám ơn em!"
Khi Lâm Mộc Thanh bất lực nhất, Lâm Thiên đã cứu cô, trong lòng cô thật sự cảm ơn Lâm Thiên.
“Chị Thanh, em biết chị chịu nhiều uất ức, nên khóc đi, cứ kêu lên.” Lâm Thiên nghiêm túc nói.
Lâm Mộc Thanh nằm trên vai Lâm Thiên, khóc.
Sau vài phút, Lâm Mộc Thanh, người đã khóc lớn, cuối cùng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
"Lâm Thiên, công ty vẫn có 70% cổ phiếu trong tay chị, và 30% cổ phiếu khác. Em và ông nội mỗi người có 10%, và 5% là của Chu Tình, và cuối cùng 5% là của các nhà đầu tư khác."
"Bây giờ em đầu tư 1 nghìn tỷ đồng. Chị sẽ trao cho em toàn bộ 70% cổ phiếu công ty trong tay. Công ty sẽ là của em trong tương lai" Lâm Mộc Thanh nói.
Lần trước khi ở nhà họ Lâm, Lâm Thiên đã dùng 3 trăm 50 tỷ để mua dự án tái thiết thành phố cũ của nhà họ Lâm, 1 trăm tỷ ông nội đưa cho Lâm Mộc Thanh, Lâm Mộc Thanh đổi lại cho ông nội và Lâm Thiên, mỗi người 10% cổ phần của công ty.
Lâm Thiên vội lắc đầu: "Chuyện này làm sao có thể! Chị chỉ cần cho em thêm 10% cổ phiếu. Công ty do chị thành lập, dự án do chị làm. Làm sao em có thể lấy được?"
"Nếu không phải 1 nghìn tỷ đồng của em, công ty sẽ phải phá sản. Cho dù sau này thành công, cũng sẽ là khoản tín dụng 1 nghìn tỷ đồng của em. Nếu em không lấy cổ phần, thì chị sẽ không lấy tiền của em được, một xu cũng không!" Bĩu môi.
Lâm Thiên biết tính tình của Lâm Mộc Thanh, bây giờ nói ra lời này, hẳn là cô ấy sẽ đổi ý.
“Chính là như vậy, chị Thanh, chị cho em 40%, cộng với 10% gốc của em, em có 50%, chị giữ lại 30% cổ phiếu, làm cổ đông lớn thứ hai thì sao?” Lâm Thiên nói.
Ngừng một chút, Lâm Thiên cũng nghiêm túc nói: "Nếu chị không đồng ý yêu cầu này, em sẽ giận chị."