Trên màn hình phát trực tiếp.
Cha của Anh Lữ: “Không có gì. Tô Uyên, tôi sẽ không yêu cầu chữ V của cô, cô chỉ cần hát một bài hát coi như là lời cảm ơn.”
Tô Uyên gật đầu, vốn dĩ cô ấy đến buổi phát sóng trực tiếp là để hát một bài.
Ngay sau đó, Tô Uyên hát ca khúc "False Love Comes True" trong phòng phát sóng trực tiếp.
"Chà, cô gái này hát hay quá!"
"Không chỉ hát hay, người ta còn đẹp nữa!"
"Đây không phải là một bài hát nổi tiếng gần đây sao? Cô ấy là ca sĩ gốc của bài hát này à?"
"Đúng vậy, cô ấy là ca sĩ gốc của bài hát này."
"Hóa ra cô ấy là ca sĩ chính gốc. Tôi là một fan hâm mộ của cô ấy!"
...
Barrage trong phòng phát sóng trực tiếp đang bay khắp màn hình.
Nhiều người vào phòng phát sóng trực tiếp, vốn dĩ muốn xem Trần Hạo, nhưng bây giờ Tô Uyên hát, lập tức thu hút vô số người hâm mộ.
Tất nhiên, sau sự việc hôm nay, độ nổi tiếng và người yêu thích của Tô Uyên sẽ còn tăng lên rất nhiều!
Sau khi hát một bài hát, Tô Uyên nói rằng cô ấy có việc phải làm và hẹn gặp lại mọi người vào lần phát sóng sau. Sau đó Lâm Thiên cũng thoát khỏi ứng dụng Douyu.
Mặc dù anh chỉ nhìn thấy Tô Uyên trong phòng phát sóng trực tiếp. Nhưng Lâm Thiên cũng rất vui.
Về phần 1520 phát tên lửa siêu hạng, Lâm Thiên cũng không có coi trọng, chỉ có hơn ba tỷ thôi.
Lâm Thiên cầm điện thoại nhìn trời, lẩm bẩm:
"Tô Uyên. Tôi tin rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau."
...
Karaoke Hoàng Thanh.
Bên trong phòng sang trọng.
Lê Văn Hải đã say, hai bên trái phải ôm người đẹp.
Sau khi Lê Văn Hải uống cạn một ly rượu, anh ta "đập" cái ly xuống đất, rồi bất đắc dĩ nói:
"Chết tiệt, tại sao? Lão già họ Lê, tại sao ông lại giao cho một người ngoài!"
Lê Văn Hải biết rằng sau khi anh ta bị loại khỏi tập đoàn Tỉnh Xuyên, anh ta sẽ không còn đủ tư cách để cạnh tranh với Lâm Thiên về khả năng người thừa kế Tỉnh Xuyên nữa.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Hằng bước vào.
“Chú Hằng, cuối cùng chú cũng đến rồi, chú phải nghĩ cách giúp con!” Lê Văn Hải nhanh chóng đứng lên.
"Hừ, đồ ngốc! Chú đã làm tất cả mọi thứ cho cháu, nhưng cháu lại để mất trong tay một người phụ nữ. Cháu nói xem cháu có khờ không chứ!" Lê Hằng tức giận nói.
Lê Hằng càng nghĩ lại càng tức giận, ông ta đã làm nhiều như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu ông ta đã thành công, nhưng ông ta lại thua bởi những việc nhỏ nhặt như vậy.
"Chú Hằng, chuyện này không thể trách cháu được. Thực sự là Lâm Thiên quá lợi hại. Ai ngờ thằng đó lại dùng thủ đoạn này. Chú Hằng, cháu không ngờ." Lê Văn Hải chán nản nói.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì, bây giờ nói nhiều như vậy có ích lợi gì!” Sắc mặt Lê Hằng ảm đạm.
"Chú Hằng, cháu không muốn thua như thế này, chú nghĩ cách đi."
Lê Văn Hải lao đến Lê Hằng, nắm lấy cánh tay ông ta.
“Lão già đã đuổi cháu ra khỏi tập đoàn, chứng tỏ ông ta đã hoàn toàn bỏ rơi cháu, chú còn có thể nghĩ được cái gì?” Lê Hằng lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ… thật sự không còn cách nào khác sao?” Vẻ mặt Lê Văn Hải tuyệt vọng.
"Không phải là hoàn toàn không thể, nhưng trong tình huống này nếu cháu muốn quay lại, chú sợ rằng cháu sẽ phải trả giá rất đắt. Chú không biết anh họ của cháu có thích không?" Lê Hằng nói.
"Chỉ cần có thể quay trở lại! Bất cứ giá nào cháu cũng sẵn lòng. Chú Hằng, xin hãy nhanh chóng nói cho cháu biết!" Lê Văn Hải háo hức nói.
Lê Hằng liếc nhìn Lê Văn Hải, rồi đuổi hai người phụ nữ trong phòng.
"Hai người, ra ngoài đi!"
Sau khi hai người phụ nữ cùng rời đi, một người đàn ông lực lưỡng bước vào phòng.
"Phạm... Phạm Nhật Long!"
Khi Lê Văn Hải nhìn rõ người đến, sắc mặt anh ta đột nhiên thay đổi.
Là người nhà họ Lê, làm sao Lê Văn Hải lại không biết Phạm Nhật Long?
“Chú Hằng, nhà họ Phạm và tập đoàn Tỉnh Xuyên của chúng ta là đối thủ của nhau, chú… sao chú lại đưa anh ta đến gặp cháu!” Lê Văn Hải kinh ngạc.
“Cháu Văn Hải, trong tình huống này, rất khó để quay lại, nhưng cậu Phạm có thể giúp cháu quay lại.” Lê Hằng cười nói.
"Chú... ý của chú là để cháu hợp tác với nhà họ Phạm?" Lê Văn Hải kinh ngạc.
"Đúng, đây là cơ hội duy nhất của cháu. Nếu cháu không muốn, thì cháu sẽ không có cơ hội quay về! Văn Hải, cháu hãy tự mình lựa chọn." Lê Hằng nói.
Lê Văn Hải nghiến răng nghiến lợi, giậm chân: "Được rồi! Chỉ cần cháu có thể trở về, chỉ cần có thể giẫm Lâm Thiên dưới chân, cháu nguyện ý làm bất cứ việc gì!"
Phạm Nhật Long ngẩng đầu nói: "Lê Văn Hải, hợp tác với nhà họ Phạm của tôi cậu phải trả giá. Sau khi ký hợp đồng này, cậu có thể hợp tác với nhà họ Phạm của tôi!"
Phạm Nhật Long vừa nói vừa ném một bản hợp đồng cho Lê Văn Hải.
Lê Văn Hải ngay lập tức cầm hợp đồng lên và kiểm tra.
Sau khi Lê Văn Hải nhìn thấy nội dung của hợp đồng, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt.
"Cái gì! Bảy mươi phần trăm! Anh muốn tôi chia cho anh 70% cổ phần? Không được! Tôi chỉ có thể cho anh nhiều nhất 40%!"
Nội dung của hợp đồng là sau khi Lê Văn Hải thừa kế tập đoàn Tỉnh Xuyên thì phải bàn giao 70% cổ phần của Tỉnh Xuyên cho nhà họ Phạm.
Nói cách khác, nhà họ Phạm đã giúp anh ta chiến đấu để giành quyền kế thừa Tỉnh Xuyên. Tỉnh Xuyên sau này sẽ được đặt tên theo nhà họ Phạm.
Phạm Nhật Long nheo mắt lại: "Lê Văn Hải, trước tiên hãy xem lại bản thân cậu là người như thế nào. Tôi cho cậu 30%, đã là có lòng tốt nhất rồi. Nếu nhà họ Phạm của tôi không giúp cậu, cậu còn không có! Cậu không có tư cách thương lượng điều khoản với tôi!"
Phạm Nhật Long nói xong liền xoay người rời đi.
“Cậu Phạm xin ở lại!” Lê Hằng nhanh chóng ngăn cản Phạm Nhật Long lại.
Ngay sau đó, Lê Hằng nhìn Lê Văn Hải và nói:
"Cháu trai Văn Hải, mau ký tên đi. 30% đã là khá rồi. Nếu không có nhà họ Phạm giúp đỡ, sau này Tỉnh Xuyên sẽ không liên quan gì đến cháu nữa."
"Cái này... tôi ký!"
Sau khi Lê Văn Hải suy nghĩ về bản hợp đồng, anh ta chỉ có thể nghiến răng đồng ý, sau đó ký hợp đồng, có 30% thì còn hơn không.
“Tốt lắm, bắt đầu từ hôm nay, nhà họ Phạm của tôi sẽ bí mật giúp cậu lấy lại quyền kế thừa tập đoàn Tỉnh Xuyên.” Phạm Nhật Long nói khi chốt hợp đồng, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng.
...
Năm ngày trôi qua trong nháy mắt.
Trong năm ngày qua, Độc Nha và Thiết Quyền đã mở Công ty vệ sĩ Vân Diệu ở Kim Đô.
Bên phía Bảo Thanh, có tin tức rằng mỏ vàng đang được xây dựng hoàn chỉnh, dự án chi nhánh Bảo Thanh của Tập đoàn Tỉnh Xuyên ở Hoa Trung cũng đang tiến hành một cách có trật tự.
Mọi sự nghiệp của Lâm Thiên đều phát triển thịnh vượng.
Ngoài ra, trong những ngày vừa qua, Lâm Mộc Thanh cũng đang bận rộn với việc quảng bá cho bánh tự làm của mình.
Lâm Thiên cũng không nhàn rỗi, sau khi nhậm chức phó tổng giám đốc tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông ngoại dẫn Lâm Thiên đi bàn bạc một vài thương vụ làm ăn, đồng thời cũng liên hệ với một số đối tác.
Một điều quan trọng nữa vào ngày mai là một bữa tiệc rượu cao cấp. Những người tham gia đều là những người nổi tiếng ở Kim Đô. Ông ngoại sẽ cho Lâm Thiên làm quen với những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp xã hội ở Kim Đô thông qua bữa tiệc rượu này. Đây là ông ngoại mở đường cho Lâm Thiên.
Bến xe Kim Đô.
Lâm Thiên đang đợi ở đây.
Như Tuyết nói cô ấy rất nhớ Lâm Thiên, vì vậy cuối tuần cô ấy đã bắt xe đến Kim Đô để gặp Lâm Thiên.
Sau khi đợi ở đây nửa giờ, cuối cùng Lâm Thiên cũng nhìn thấy bóng lưng của Như Tuyết, anh bước ra nhà xe.
"Như Tuyết. Anh ở đây!"
Lâm Thiên mỉm cười vẫy tay với Như Tuyết.
"Thấy rồi!"
Lâm Thiên phát hiện ra rằng Như Tuyết cũng đang đi với một người đàn ông đeo kính gọng vàng.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thiên, Như Tuyết chạy đến với một nụ cười.
"Lâm Thiên!"
Như Tuyết hạnh phúc ngã vào vòng tay của Lâm Thiên.
Sau cái ôm.
“Như Tuyết, người vừa đi cùng em là ai vậy?” Lâm Thiên hỏi.
"Đừng nhắc đến chuyện đó, anh ta là hành khách ngồi cạnh em. Dọc đường anh ta luôn hỏi thông tin của, luôn tỏ ra hiếu khách với em. Em cảm thấy rất khó chịu." Như Tuyết bĩu môi.
“Ồ?” Lâm Thiên cười.
Vậy ra người đàn ông đeo kính gọng vàng này muốn tán tỉnh Như Tuyết.
Lúc này, người đàn ông đeo kính gọng vàng đã bước tới.
“Người đẹp, bạn của tôi lái xe đến đón tôi ngay, cô đi đâu vậy. Tôi để bạn tôi chở cô đi.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng nói với Như Tuyết.
“Xin lỗi, tôi có bạn trai đến đón rồi.” Như Tuyết nói.
Nghe xong, người đàn ông đeo kính gọng vàng nhìn Lâm Thiên bên cạnh Như Tuyết.
"Anh ta là bạn trai của cô phải không? Người đẹp, xem ra anh ta không xứng với cô đâu." Người đàn ông đeo kính gọng vàng đẩy kính, lộ ra nụ cười khinh thường.
Anh ta thấy Lâm Thiên mặc quần áo rất bình thường, thoạt nhìn cũng không có nhiều tiền.
Mặc dù trước đó Lâm Thiên đã đến trung tâm mua sắm để mua một bộ đồ nhưng Lâm Thiên luôn cảm thấy bộ đồ đó quá chật và không thoải mái khi mặc, vì vậy anh chỉ mặc nó trong những dịp trang trọng, anh thường mặc quần áo bình thường.
“Anh bạn này, trêu chọc bạn gái của tôi trước mặt tôi, anh thấy có được không.” Lâm Thiên cười nói.
“Anh chưa cưới cô ấy, tôi có quyền theo đuổi cô ấy.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng tự tin.
“Lâm Thiên, đi thôi, mặc kệ anh ta.” Như Tuyết nói.
“Thôi, em đợi anh ở đây, anh lái xe qua.” Lâm Thiên nói.
Nói xong, Lâm Thiên xoay người rời đi.
Thấy vậy, người đàn ông đeo kính gọng vàng mỉm cười và nói với Như Tuyết:
"Người đẹp, bạn trai của cô, 80% đi xe đạp, bạn tôi lái BMW 530 đến đón tôi, để tôi đưa cô đi BMW nha."
Như Tuyết quay đầu đi và phớt lờ anh ta.
“Người đẹp, nghe tôi nói, cô đẹp như vậy, ở chung với một chàng trai nghèo cũng khổ lắm.” Người đàn ông đeo kính gọng vàng tiếp tục trêu ghẹo, như không có ý định từ bỏ.
Rầm rầm!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!