Chu Ân che miệng cười: “Lâm Thiên, anh nên cảm ơn Lâm Mộc Thanh.”
Lâm Thiên nhìn Lâm Mộc Thanh cười: “Chị Thanh, cám ơn chị về chuyện này.”
Lâm Thiên biết nếu không có Lâm Mộc Thanh thì sẽ không dễ dàng mà nhận được sự đồng ý của Chu Ân.
Vốn dĩ, Chu Ân sẽ cùng Lâm Mộc Thanh đến công ty nhưng bây giờ cô ây lại tự nguyện từ bỏ và kế nhiệm Lâm Thiên.
Lâm Thiên âm thầm nói lòng tốt này anh sẽ ghi nhớ trong lòng có cơ hội sẽ trả.
“Chị là chị họ em, giúp em còn không phải chuyện bình thường sao, hơn nữa để Chu Ân có thể thăng tiến đến nơi lớn như tập đoàn Tỉnh Xuyên là chuyện tốt.” Lâm Mộc Thanh cười nói.
Lúc này, người phục vụ bắt đầu lên món ăn.
Thế là ba người vừa nói chuyện vừa ăn, cũng như thảo luận những vấn đề cụ thể về chuyến thăm của Chu Ân đến tập đoàn Tỉnh Xuyên.
Sáng hôm sau.
Hôm nay là thứ sau, là ngày diễn ra cuộc họp thường kỳ của công ty.
Trong tập đoàn Tỉnh Xuyên, tất cả các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao của từng phòng sẽ đến phòng họp cấp trung để họp.
Phòng họp.
Giám đốc điều hành của các phòng ngồi ở dưới.
Với tư cách là giám đốc danh dự của tập đoàn Tỉnh Xuyên, Lâm Thiên đương nhiên được ngồi phía dưới và ngồi ngay đối diện với Lê Văn Hải.
Lúc này, Lê Chí Thành bước vào, cả phòng họp Tỉnh Xuyên ngay lập tức trở nên im lặng.
Sau một số ví dụ về bài phát biểu và tóm tắt.
“Lâm Thiên, Lê Văn Hải, nhiệm vụ lần trước ông giao cho hai đứa như thế nào rồi?” Lê Chí Thành hỏi.
Lâm Thiên trực tiếp đứng lên.
“Thưa ông, Chu Ân đã hứa với cháu sẽ tham gia tập đoàn Tỉnh Xuyên!”
Giọng nói của Lâm Thiên rất lớn, truyền khắp phòng họp.
Ngay khi lời nói này được nói ra, toàn bộ phòng họp đã có vài âm thanh thảo luận.
“Cậu chủ Lâm Thiên thành công rồi sao?”
“Nghe nói Chu Ân cực kỳ khó đối phó. Lúc giám đốc Lê đích thân đi mời mà cô ấy vẫn không chịu, vậy mà cậu chủ Lâm Thiên lại có thể thuyết phục Chu Ân?”
Sau khi Lê Văn Hải và Lê Hằng nghe thấy lời này, sắc mặt của họ thay đổi rõ rệt, nếu không có Lê Chí Thành đứng ở trước, e rằng cả hai sẽ không thể ngồi yên.
Cũng có một số người nhà họ Lê ủng hộ Lê Văn Hải, chính vì vậy vẻ mặt của bọn họ không ổn lắm.
Họ biết rằng nếu Lâm Thiên thắng lần này, Lê Văn Hải sẽ bị động.
Ngay cả Lê Chí Thành, người đứng ngay trước mặt anh, sau khi nghe thấy điều này cũng ngạc nhiên.
“Lâm Thiên, cháu thực sự mời được Chu Ân sao?” Lê Chí Thành vội vàng hỏi.
Lê Chí Thành cũng nhận thức rõ được sự khó khăn của việc mời Chu Ân, thậm chí ông ấy còn nghĩ rằng Lâm Thiên và Lê Văn Hải có thể không thành công trong lần này.
“Ông ạ, nếu cháu đã dám nói điều này trước mặt mọi người trong hội nghị đương nhiên không thể là lời nói đùa.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
Lê Văn Hải nhanh chóng đứng lên.
“Lâm Thiên, Chu Ân không dễ dàng mời được như vậy, nếu mày nói mày đã mời được Chu Ân rồi thì mày lấy hợp đồng ra xem!” Lê Văn Hải giọng nói sắc bén.
Lâm Thiên cười lạnh: “Lê Văn Hải đến lúc này, mày vẫn còn ảo tưởng, không chịu tin mà cứ nghĩ tao đang khoác lác sao?”
“Đừng nói nhảm nữa, nếu được mày cứ lấy hợp đồng ra cho mọi người xem!” Lê Văn Hải lớn tiếng nói.
“Đúng. Đúng hay sai, chỉ cần xem hợp đồng là biết.”
Các giám đốc điều hành cấp trung và cấp cao có mặt ở phòng họp đều lần lượt gật đầu.
Ông ngoại cũng hỏi: “Thiên nhi, cháu có thể lấy hợp đồng ra liền tự nhiên sẽ khiến mọi người không nói gì được nữa. Đây cũng là cách tốt nhất để chứng minh.”
“Thưa ông, hợp đồng vẫn chưa được ký kết nhưng hiện tại Chu Ân đang ở dưới lầu của tập đoàn. Hôm nay cô ấy đến đây để ký kết hợp đồng.” Lâm Thiên tự tin cười nói.
“Ồ? Chu Ân đang ở dưới lầu sao? Vậy đi mời cô ấy đến phòng họp.” Lê Chí Thành nói.
Chỉ sau khi kí kết hợp đồng, Lâm Thiên mới có thể chính thức giành chiến thắng và Lê Chí thành mới có thể thăng chức cho Lâm Thiên lên thành phó giám đốc điều hành của tập đoàn Tỉnh Xuyên được.
“Không sao, ông ngoại.”
Lâm Thiên gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra gọi cho Chu Ân.
Sau khi cuộc gọi được kết nối.
“Này, Chu Ân, đến phòng họp ở tầng sáu của tập đoàn nhé.” Lâm Thiên cười.
“Lâm Thiên, tôi… hiện tại tôi đang ở bệnh viện. Tôi sợ rằng tôi không thể đến được.” Giọng nói hoảng sợ của Chu Ân truyền ra từ điện thoại.
Sau khi Lâm Thiên nghe xong, nụ cười trên mặt lập tức ngưng tụ, thay vào đó là một mặt ngưng trọng.
Chỉ cần nghe giọng nói của Chu Ân là biết rằng có điều gì đó không ổn! Nhưng Chu Ân nói rằng cô ấy đang ở bệnh viện?
Có chuyện gì đã xảy ra?
“Bệnh viên? Chu Ân cô bị làm sao vậy? Sao cô lại ở bệnh viện?” Lâm Thiên vội hỏi.
“Sáng nay, mẹ tôi bị tai nạn ô tô và một chân đã bị gãy. Ai đó đã đe dọa tôi qua điện thoại rằng nếu tôi tham gia vào tập đoàn Tỉnh Xuyên thì vụ tai nạn tiếp theo sẽ giết chết bà ấy! Vì vậy… tôi xin lỗi, tôi sợ tôi không thể gặp được mẹ nữa! Tôi thực sự xin lỗi!” Chu Ân khóc.
Có thể tưởng tượng được, Chu Ân cũng vô cùng khổ sở, dù sao cô ấy cũng đã đồng ý với Lâm Thiên, nhưng vì tính mạng của mẹ, cô ấy nhất định phải cự tuyệt!
“Cái gì?”
Lâm Thiên nghe được lời nói của Chu Ân. Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, trong mắt hiện lên một tia tức giận không gì cản nổi.
“Rầm!”
Lâm Thiên quăng điện thoại trên bàn lớn, giọng nói vô cùng lớn.
Mọi người trong phòng họp đều tập trung ánh mắt vào Lâm Thiên, ai cũng không biết chuyện gì đã xảy ra khiến tâm trạng của Lâm Thiên ại đột nhiên tồi tệ như vậy.
“Lâm Thiên, không phải mày bảo Chu Ân sẽ lên đây sao? Sao đột nhiên lại quăng điện thoại thế kia? Mày gọi người lên đây nhanh lên.” Lê Văn Hải nở một nụ cười nham hiểm.
“Lê Văn Hải, chắc chắn là mày làm!”
Lâm Thiên rống lên. Đồng thời, ngón tay chỉ vào Lê Văn Hải, Lâm Thiên cơ hồi tức giận muốn đập bàn.
Xét về cả động cơ và mục đích.
Tìm người dùng ô tô đâm vào mẹ Chu Ân và cảnh báo cô ấy không được vào tập đoàn Tỉnh Xuyên. Điều này có lợi cho ai nhất?
Tất nhiên là Lê Văn Hải!
“Tao làm cái gì? Lâm Thiên, mày đang nói cái gì? Tại sao tao không hiểu? Chúng ta không phải đang nói đến chuyện mời Chu Ân sao?” Lê Văn Hải nheo mắt nói.
Lâm Thiên trực tiếp xông tới trước mặt Lê Văn Hải, nắm lấy cổ áo Lê Văn Hải, rống lên:
“Mày TM còn ở đây giả bộ đúng không? Chính mày là người tìm người lái xe đâm vào xe của mẹ Chu Ân, lại còn tìm người uy hiếp cô ấy, Lê Văn Hải, TM mày thật hung ác, cạnh tranh ra cạnh tranh, mày còn dùng cách dơ bẩn như thế này!”
Lâm Thiên mắt đỏ hoe vì tức giận và cơn tức giận đỏ ngầu bùng phát từ thân thể anh, nó dường như có thể thiêu rụi mọi thứ.
Đối mặt với tình huống bất ngờ như vậy, toàn bộ phòng họp đều đổ dồn ánh mắt vào cuộc tranh cãi.
Không ai nghĩ rằng tình hình lại đột nhiên trở nên như thế này.
“Cái gì? Mày nói tao tìm người đâm vào xe của mẹ Chu Ân? Còn uy hiếp cô ấy? Lâm Thiên, mày nói bậy bạ gì đó, đừng có đổ lên người tao!” Lê Văn Hải cũng hét lên.
Lê Văn Hải tiếp tục rống lên: “Tao cho rằng mày không mời được Chu Vân nên muốn đổ hết lên người tao! Lâm Thiên, mày thật đúng là không biết xấu hổ!”
“Mày còn đánh trả tao? Đồ… đồ khốn nạn!”
Lâm Thiên tức giận trực tiếp dùng nắm đấm đánh vào mặt Lê Văn Hải, Lê Văn Hải trực tiếp bị đập lên bàn hội nghị.
“Cậu chủ Văn Hải.”
Hai giám đốc điều hành bên cạnh Lê Văn Hải nhanh chóng đỡ anh ta dậy.
“Lâm Thiên, mày đã không có khả năng mời người, còn đánh người! Ông nội, ông phải lấy lại công bằng cho cháu!” Lê Văn Hải che mặt, vẻ mặt đau khổ.
Giám đốc tài chính Lê Hằng cũng đột ngột đứng lên, khiển trách: “Lâm Thiên, cậu thật đúng là không biết xấu hổ! Còn đánh người trong phòng họp nữa chứ!”
“Thật quá xấu hổ!”
Thậm chí nhiều giám đốc điều hành khác cũng thở dài nói:
“Dù trong trường hợp nào, khi không giải quyết được tình hình mà đánh người trong phòng họp thì thật sự đã sai rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!