Trịnh Khả hiểu rằng có được một khoản tài trợ lớn như thế trong một lúc, lại là được tài trợ bởi một tập đoàn siêu lớn như Tập đoàn Tỉnh Xuyên thì quả là một thành tựu lớn.
Hắn đã hạ quyết tâm, khi báo cáo tài trợ, hẳn sẽ nói rằng công lao chính là của mình. Chuyện này sẽ giúp ích rất nhiều cho hắn trong tương lai khi nhắm tới chức vụ phó chủ tịch hội sinh viên! "Thôi đi!"
Lâm Thiên trực tiếp chặn Trịnh Khả, không để hắn đưa tay ra lấy tiền và thỏa thuận. "Cậu làm sao vậy? Tôi là trưởng Ban quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên, còn Như Tuyết là cấp dưới của tôi. Cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ nên đương nhiên bây giờ phải giao tiền và thỏa thuận cho tôi." Trịnh Khả tự tin nói. "Không cần anh phải lo chuyện đó! Cậu ấy sẽ tự mình báo cáo” Lâm Thiên mỉa mai.
Đương nhiên Lâm Thiên có thể đoán được trong lòng Trịnh Khả đang toan tính điều gì. Lâm Thiên làm sao có thể giao tiền cho hắn?
Ngay sau đó, Lâm Thiên quay đầu lại: "Hoàng Luân, Như Tuyết, giữ lại tiền cùng thỏa thuận."
Hoàng Luân vội vàng cất vali tiền đi, còn Như Tuyết cất bản thỏa thuận ngay lập tức. "Mày... mày..." Trịnh Khả khó chịu. “Đừng ở đây mà nói lắp nữa. Bây giờ đã đến lúc chúng ta giải quyết vụ cá cược rồi!” Lâm Thiên lạnh giọng. Hoàng Luân bên cạnh cũng hào hứng gật đầu: "Đúng, đúng! Vụ cá cược với anh hồi sáng bây giờ đã có kết quả!"
Luân mập đến đây chỉ để xem Trịnh Khả hoàn thành vụ cá cược của mình!
Vẻ mặt của Trịnh Khả đột ngột thay đổi khi nghe bọn họ nhắc về vụ cá cược. Đương nhiên, Trịnh Khả vẫn còn nhớ rất rõ ràng nội dung đặt cược.
Khi đặt cược, Trịnh Khả chắc chắn rằng việc Lâm
Thiên và Như Tuyết nhận được sáu trăm triệu tài trợ trong một ngày là điều hoàn toàn không thể. Chính vì hắn hoàn toàn nắm chắc khả năng thẳng, hắn mới dám cùng Lâm Thiên đánh cược, dám bảo sẽ ăn phân rồi phát trực tiếp.
Và bây giờ, hắn ta rõ ràng đã thua. "Đúng vậy, Trịnh Khả, thỏa thuận cá cược giữa chúng ta bây giờ đã có kết quả. Theo thỏa thuận, anh phải livestream ăn phân trên forum của trường chúng ta. Bây giờ anh hãy thực hiện thỏa thuận của chúng ta được rồi đấy." Lâm Thiên nhẹ giọng nói. Khi Trịnh Khả nghe thấy Lâm Thiên nói những lời này, cơ mặt của hắn ta đột nhiên co giật. “Tôi... tôi chỉ nói đùa với cậu thôi, chứ không phải là tôi nói thật.” Trịnh Khả lắp bắp nói.
Để Trịnh Khả phát trực tiếp cảnh ăn phân ở trường? Tất nhiên là hắn ta không thể.
Lâm Thiên nghe vậy, lập tức tức giận. "Bang!"
Lâm Thiên đập tay xuống chiếc bàn trước mặt, đồng thời giận dữ hét lên: “Đùa tôi à? Tôi có ý định đùa với cậu sao! Trịnh Khả, tôi nói nghe rõ đây, quy định cá cược này, cậu phải tôn trọng! Đừng cố phủ nhận!"
Kể từ ngày Lâm Thiên trở thành cháu của Lê Chí
Thành, tuyệt đối không ai có thể lừa được Lâm Thiên! "Thằng nhãi! Mày nghĩ rằng mày là ai? Một đứa nghèo kiết xác mặc một bộ quần áo thô, mà đứng đây đòi gầm đòi hét với tao sao? Tao là trưởng Ban quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên nhà trường. Mày vẫn nhớ đấy chứ?"
Trịnh Khả cũng hét lên, hoàn toàn không sợ Lâm Thiên. “Tao, Trịnh Khả, nói cho mày nghe rõ. Mày không giữ lời hứa, thì đừng hòng yên thân được với tao!” Vẻ mặt Trịnh Khả không kém phần ngoan cường. “Tốt nhất mày nên tự thực hiện lời hứa của mình, nếu mày không tự mình thực hiện thì chỉ có thể để tạo giúp mày thực hiện!” Lâm Thiên liếc mắt, giọng điệu càng lạnh lùng hơn nữa. "Giúp tao thực hiện? Ha ha, để tạo xem mày có thể giúp tao thực hiện lời hứa như thế nào?" Trịnh Khả cười, ánh mắt lóe lên tia nhìn ác độc.
Trịnh Khả nắm giữ tư cách Trưởng Ban quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên, đối với Lâm Thiên, đương nhiên hắn không sợ.
Lúc này, ba người bạn cùng phòng ký túc xá với Trịnh Khả đều đã nhảy khỏi giường, đứng sau lưng Trịnh Khả, nhìn Lâm Thiên và hai người còn lại với vẻ mặt dữ tợn. “Đây là phòng ký túc xá của tao! Ba người chúng mày cút khỏi phòng tao ngay lập tức, nếu không đừng trách tạo không khách sáo!” Trịnh Khả lớn tiếng quát.
Ba người phía sau Trịnh Khả đều thực hiện động tác nắm tay xoay xoay khớp cổ tay, rõ ràng là chuẩn bị muốn động thủ "Lâm Thiên, chúng ta phải làm sao? Đánh nhau với bọn chúng hả?" Hoàng Luân xoa xoa lòng bàn tay. Lâm Thiên cười lạnh: "Chúng ta không có làm cái việc đánh lộn đầu đường xó chợ này. Hãy đi trước đã.
Đánh nhau là do côn đồ thực hiện, Lâm Thiên hiện tại đã là người thừa kế giàu có hàng đầu, còn cần phải vất vả đánh nhau sao?
Nói xong, Lâm Thiên đưa Hoàng Luân và Như Tuyết đi ra ngoài ký túc xá. "Hừ, tao như thế nào, chúng mày còn không biết sao? Bọn chết tiệt, muốn đấu với tao? Hừ, chúng mày cũng xứng sao?"
Trịnh Khả nhìn Lâm Thiên và hai người bước ra ngoài, hắn ta ngẩng cao đầu và cười đắc thắng.
Ngay sau đó, Trịnh Khả hét lên sau lưng Lâm Thiên và hai người bọn họ: "Bọn nhãi ranh, nghe cho rõ lời tao nói. Hôm nay chúng mày xúc phạm tao, tao nhất định sẽ cho chúng mày thấy việc xúc phạm tao gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào!"
Trịnh Khả tự hào là Trưởng ban quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên, đối phó với ba kẻ tép riu chỉ đơn giản như ăn một bát cơm.
Lúc này, Lâm Thiên đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Trịnh Khả: "Trịnh Khả, mày thật sự cho rằng tao cứ như vậy chịu thua sao? Tin tao đi, tao sẽ bắt mày thực hiện lời hứa cá cược sáng nay đấy!"
Lâm Thiên nở một nụ cười quái dị, khiến người ta nhìn thấy mà run.
Nói xong, Lâm Thiên lập tức đưa Hoàng Luân và Như Tuyết đi ra khỏi ký túc xá.
Sau khi rời khỏi khu ký túc xá nam... "Lâm Thiên, cậu nói thật đấy chứ? Chỉ nhìn cái vẻ hống hách, kiêu ngạo của Trịnh Khả thôi cũng khiến người ta tức giận rồi!" Hoàng Luân háo hức nói. "Đương nhiên là không rồi. Đối với việc thỏa thuận hay cá cược, Lâm Thiên tuyệt đối không nói đùa!" Lâm Thiên khẳng định chắc nịch.
Nghe Lâm Thiên và Hoàng Luân nói chuyện, Như Tuyết lo lắng xen vào: "Lâm Thiên, quên chuyện đó đi. Dù sao thì Trịnh Khả là Trưởng Ban quan hệ đối ngoại của Hội sinh viên. Chúng ta không thể đánh bại anh ta. Để anh ta chịu thiệt thòi hôm nay như thế là tốt rồi. Hơn nữa, dù sao thì tôi cũng sẽ không bị đuổi khỏi Hội sinh viên đầu “Cậu đừng lo lắng. Tôi có cách của mình.” Lâm Thiên cười, trong lòng đã có kế hoạch rồi...
Sau khi ra khỏi khu ký túc xá nam, Lâm Thiên dẫn Như Tuyết đến thẳng văn phòng của giáo viên phụ trách hội học sinh. "Trưởng phòng Lê, đây là khoản tài trợ cho Thế vận hội mùa đông mà tôi nhận được, tổng cộng sáu trăm triệu"
Như Tuyết đưa ra sáu trăm triệu và thỏa thuận tài trợ, đặt nó trên bàn Trưởng phòng Lê. "Sinh viên Như Tuyết, bạn thực sự đã vận động được sáu trăm triệu tài trợ? Thật tuyệt vời!" Trưởng phòng Lê ngạc nhiên mỉm cười và giơ ngón tay cái lên với Như Tuyết.
Tất nhiên là Trưởng phòng Lê biết kiếm được sáu trăm triệu suất tài trợ khó làm sao!
Ngay sau đó, Trưởng phòng Lê lại cầm lên bản hợp đồng tài trợ lên, ông muốn biết công ty nào hào phóng như vậy. "Tỉnh... Tập đoàn Tỉnh Xuyên?"
Khi Trưởng phòng Lê nhìn thấy con dấu của Tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông rất ngạc nhiên. "Tuyệt vời: Sinh viên Như Tuyết, bạn... bạn thực sự nhận được sự tài trợ của tập đoàn Tỉnh Xuyên!" Trưởng phòng Lê không khỏi nuốt nước bọt.
Để có thể thuyết phục được tập đoàn Tỉnh Xuyên đàng hoàng tài trợ cho Thế vận hội mùa đông của trường đại học Bảo Thạnh, ngay cả Trưởng phòng Lê cũng không thể tưởng tượng nổi!
Đối với trường của họ, đây là một điều rất vinh quang. “Trưởng phòng Lê, tôi chỉ là may mắn thôi.” Như Tuyết mỉm cười. "Dù sao đây cũng là một thành tích tuyệt vời! Như Tuyết, tôi sẽ giúp bạn có được học bổng cấp một năm nay và giải thưởng sinh viên xuất sắc nữa. Ngoài ra, tôi sẽ thăng chức cho bạn lên chức phó trưởng phòng quan hệ đối ngoại." Trưởng phòng Lê nói . “Trưởng phòng Lê, tôi đã nộp đơn xin rút khỏi Hội sinh viên vì lý do cá nhân. Như Tuyết đột ngột nói.
Trưởng phòng Lê đã rất ngạc nhiên khi biết rằng Như Tuyết sắp rút khỏi hội sinh viên. Ông cố gắng thuyết phục để giữ Như Tuyết lại, nhưng với sự khăng khăng liên tục của Như Tuyết, cuối cùng cô đã rút khỏi hội sinh viên thành công.
Lý do khiến Như Tuyết rút lui rất đơn giản, vì cô đã nhìn thấu sự xấu xa, bẩn thỉu trong hội sinh viên.
Sau khi ra khỏi văn phòng. "Lâm Thiên, cảm ơn cậu hôm nay đã cho tôi một ân tình lớn như vậy. Tôi đã hứa sẽ mời cậu ăn tối. Tối nay sao cậu không đến nhà tôi, tôi sẽ nấu mời cậu vài món nhé!" Như Tuyết cười nhẹ nói. “Tới chỗ cậu sao?” Lâm Thiên giật mình.
Lâm Thiên hơi ngạc nhiên khi nghe Như Tuyết mời mình đến nhà cô. Thật sự thì Lâm Thiên cũng hơi kinh ngạc, Lâm Thiên vốn tưởng rằng Như Tuyết sẽ mời cậu tới nhà hàng ăn tối.
Tuy nhiên, Lâm Thiên vẫn thích lời mời của Như Tuyết hơn, đó là đến nhà Như Tuyết và ăn những món tự tay cô ấy nấu.
Lại còn đi vào buổi tối. Chuyện này chắc chắn sẽ khiến mọi người tưởng tượng ... “Sao, cậu không muốn?” Như Tuyết nheo mắt hỏi. “Tại sao lại không muốn? Tất nhiên là tôi rất vui mừng rồi!” Lâm Thiên nhanh chóng cười đáp.
Trong mắt Lâm Thiên, đã từng có lúc cậu xem Như Tuyết giống một nữ thần, chưa bao giờ cậu nghĩ mình lại có thể xứng với một nữ thần như vậy.
Và bây giờ, Lâm Thiên bất ngờ nhận được lời mời của cô đến nhà để tự tay nấu cho cậu ăn vài món. "Được, vậy thỏa thuận như thế nhé. Hẹn gặp lại cậu ở cổng trường lúc 6:30 tối." Như Tuyết cười tươi như hoa.