“Tất nhiên. Tất nhiên.” Hoàng Luân chỉ có thể cười gật đầu.
Tôn Cầm tiếp tục nói: “Còn nữa, kết bạn cũng phải có mắt nhìn xa một chút. Ví dụ như cậu bạn nghèo khổ bên cạnh anh, thực sự không cần phải kết bạn, không mang lại gì tốt cho anh cả, sau này có lẽ còn thường xuyên vay tiền anh nữa.”
Hoàng Luân nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
“Tôn Cầm, cô nói kiểu gì vậy? Tình bạn của tôi và anh Thiên không được đong đếm bằng tiền, hiểu không?”
Hoàng Luân vừa nói vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Từ khi Hoàng Luân yêu Chu Đồng, bạn thân Tôn Cầm của cô ấy luôn xem thường Hoàng Luân, thường khinh bỉ Hoàng Luân không bằng bạn trai mình.
Những điều này, Hoàng Luân có thể chịu được, dù sao anh ta với Chu Đồng yêu nhau là được.
Tuy nhiên vừa rồi Tôn Cầm lại dám nói đến Lâm Thiên, chuyện này thì Hoàng Luân không chịu được.
Khi Hoàng Luân vừa nói xong, Triệu Kim Long ngồi một bên cũng đứng dậy.
“Luân, sao lại nói chuyện với bạn gái tao như vậy? Con mẹ nó, mày đừng có mà cho thể diện lại không cần. Chính là do mày và bạn mày thuộc tầng thấp như vậy, nếu như không phải bởi vì Tôn Cầm và Chu Đồng, ông đây cũng sẽ không nhìn đến mày một cái, càng không có tư cách bảo tao ngồi ăn cơm với mày.”
Giọng điệu của Triệu Kim Long mạnh mẽ, tràn đầy sức lực.
Hoàng Luân đã ghét Triệu Kim Long từ lâu rồi, bây giờ sao có thể nhịn được nữa?
“Triệu Kim Long, thật sự nghĩ rằng sở hữu công ty trị giá ba năm tỷ kia của mày là giỏi lắm sao? Nói cho mày biết, anh Thiên của tao mạnh hơn mày không biết bao nhiêu lần đâu.” Hoàng Luân tức giận nói.
“Cái gì? Anh ta mạnh hơn tao gấp bao nhiêu lần? Ha ha!” Triệu Kim Long trực tiếp cười lớn.
Tôn Cầm cũng cười: “Chậc! Luân, tôi không biết anh lấy dũng khí từ đầu dám nói tên nhóc này mạnh hơn bạn trai tôi. Cậu ta chỉ là một tên rác rưởi.”
“Bọn mày... Bọn mày có biết anh Thiên là ai không? Nói ra sẽ dọa chết chúng mày đấy.”
Ngay khi Hoàng Luân đang chuẩn bị nói, Lâm Thiên giơ tay ra ngăn Hoàng Luân lại, sau đó Lâm Thiên chậm rãi đứng lên.
“Triệu Kim Long đúng không? Mày có biết trong mắt tao mày còn không bằng một con kiến không? Hy vọng mày đừng có mà nhảy dựng lên trước mắt tao nữa, nếu không chỉ cần tao nhúc nhích ngón tay một cái, cũng có thể bóp chết mày đấy.” Lâm Thiên bình tĩnh nói.
“Cái gì? Mày nói tao là con kiến? Ha ha.”
Lâm Thiên nói xong, Triệu Kim Long và bạn gái anh ta Tôn Cầm đều che miệng cười, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười kinh thiên động địa vậy.
“Được rồi, được rồi. Hôm nay là sinh nhật của em, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Chu Đồng nói với Triệu Kim Long và Tôn Cầm.
“Chu Đồng, anh hoàn toàn là nể mặt em, nếu không sao hôm nay anh lại phải ngồi cũng hai tên phế vật rác rưởi này. Cũng không biết em bị làm sao nữa, vậy mà lại đi yêu đương với cái tên nghèo khổ này.”
Triệu Kim Long nói một cách đầy tự hào, không thèm nể mặt Hoàng Luân một chút nào.
“Anh yêu đừng nói nữa, mặc dù Luân có nghèo, nhưng cũng cần thể diện mà.” Tôn Cầm giả vờ giả vịt nói.
Triệu Kim Long cười chế nhạo: “Thể diện? Ha ha, thể diện thì phải tự mình kiếm lấy, cái loại nghèo khổ như nó, không có tư cách có thể diện.”
“Mày nói thêm một câu nữa.” Lâm Thiên nhíu mắt lại, hai mắt phát lạnh.
“Đừng nói nữa, mọi người nghĩ đến hôm nay là sinh nhật em, cho em thể diện đi.” Chu Đồng vội đến nỗi mặt đỏ bừng.
Triệu Kim Long nghe vậy, lúc này mới ngồi xuống. Nhưng vẻ mặt anh ta vẫn đầy vẻ khinh thường.
Chu Đồng lại nhìn về phía Hoàng Luân và Lâm Thiên nói: “Hai anh cũng ngồi xuống đi. Anh Thiên, thật sự xin lỗi, khiến anh chê cười rồi.”
“Không sao, hôm nay là sinh nhật em, anh cũng không muốn gây chuyện.” Lâm Thiên thản nhiên nói.
Nếu như không phải hôm nay là sinh nhật Chu Đồng, nói thật, tên Triệu Kim Long này vừa nãy dám nói chuyện với Lâm Thiên như vậy, hiện tại anh ta không thể an nhiên mà ngồi ở đây được.
Lúc này, phục vụ đẩy cửa đi vào phòng bao, dọn món ăn lên.
Sau khi món ăn được dọn hết lên.
Triệu Kim Long đột nhiên mở miệng nói: “Luân, hôm nay là sinh nhật Chu Đồng, không biết mày chuẩn bị quà tặng quý giá gì cho Chu Đồng vậy? Mang ra đây cho mọi người cùng xem nào.”
Triệu Kim Long làm như vậy rõ ràng là lấy Hoàng Luân ra làm trò cười, bởi vì anh ta biết nhà Hoàng Luân không có tiền. Vốn dĩ Hoàng Luân cũng chỉ là sinh viên, cũng không thể có mó. đồ gì quý giá.
“Đương nhiên là có quà.” Hoàng Luân nói.
Sau đó, Hoàng Luân lấy ra một hộp quà đưa cho Chu Đồng.
“Chu Đồng đây là quà sinh nhật anh tặng em.”
Chu Đồng vui mừng nhận lấy quà: “Cảm ơn anh.”
“Chu Đồng, mau mở ra xem. Là quà gì vậy?”
“Đúng vậy Chu Đồng, để bọn tớ xem anh ta tặng món quà gì quý giá.”
Triệu Kim Long và Tôn Cầm bắt đầu la lên.
“Thôi đi, để tớ về nhà rồi xem.” Chu Đồng nói.
Chu Đồng lo lắng nếu mình mở quà ở đây, sẽ làm Hoàng Luân bị trêu chọc.
“Không sao Chu Đồng, em mở đi.” Hoàng Luân khẽ cười nói.
Chu Đồng nghe vậy, lúc này mới mở hộp qua ra.
Đập vào mắt mọi người, là một cái đồng hồ nữ của thương hiệu mới.
“Oa! Thật đẹp, cảm ơn anh Luân, em vô cùng thích món quà này.” Chu Đồng cười.
Triệu Kim Long ngồi một bên liếc một cái, sau đó cười chế nhạo: “Ồ, hóa ra là đồng hồ trong nước. Tao nói này, mày cũng quá bủn xỉn rồi? Cái đồng hồ này cũng chỉ trị giá tầm bảy triệu đến mười triệu, mày để Chu Đồng đeo lên tay, không phải là làm mất giá trị của Chu Đồng sao? Tao thật là không có mặt mũi mà đeo cái đồng hồ rẻ tiền này.”
Tôn Cầm ngồi bên cạnh cũng giơ đồng hồ trên tay lên: “Cái đồng hồ Omega này là quà tặng sinh nhật năm ngoài Kim Long tặng tớ, trị giá một trăm triệu đấy.”
Hoàng Luân thấy tình cảnh như vậy, sắc mặt có chút khó coi.
Món quà này đã được Hoàng Luân lựa chọn rất cẩn thận, không ngờ lại bị Triệu Kim Long và Tôn Cầm chế nhạo không thương tiếc như vậy.
Đàn ông đều cần thể diện, đặc biệt là trước mặt bạn gái mình, bị chế nhạo kiểu này, thể diện của Hoàng Luân khẳng định không thể giữ nổi.
“Không sao, em cảm thấy rất đẹp, em rất thích.” Chu Đồng mở miệng giải vây.
“Chu Đồng, đẹp cái gì chứ, sinh nhật của cậu, anh ta tặng cậu món quà rẻ tiền như vậy, sau này anh ta làm sao mà cho cậu hạnh phúc được chứ? Mình là bạn thân của cậu cũng không chịu nổi thay cho cậu.” Tôn Cầm nhếch miệng nói.
Triệu Kim Long cũng nhìn Hoàng Luân, dáng vẻ oai phong lẫm liệt lắc đầu nói: “Luân, lẽ nào mày thật sự chuẩn bị món quà này? Nếu như thật là như vậy. Tao cũng không nhìn được nữa. Chu Đồng là bạn gái mày, một người ngoài như tao, lo tiền bữa ăn này cũng tiêu nhiều tiền hơn mày rồi. Mày thật sự là bạn trai của cô ấy sao?”
“Tao...”
Hoàng Luân không biết nên trả lời thế nào.
Lúc này, Lâm Thiên đứng dậy nói: “Luân, không phải cậu còn chuẩn bị một phần quà lớn khác sao? Cậu còn giấu làm gì nữa chứ?”
“Anh Thiên, em?”
Hoàng Luân có chút bối rối, anh ta không có chuẩn bị món quà nào khác nữa mà.
“Luân, anh biết tên nhóc nhà cậu muốn làm cho Chu Đồng bất ngờ, anh cảm thấy đã đến lúc nên lấy món quà ra rồi.”
Trong lúc Lâm Thiên nói còn nháy mắt với Hoàng Luân.
Hoàng Luân làm bạn bè của Lâm Thiên bao nhiêu năm nay, cũng rất nhanh đã hiểu được cái nháy mắt của Lâm Thiên.
“Đúng đúng đúng. Quả thật còn một cái bất ngờ nữa, vốn dĩ muốn đợi tí nữa rồi nói.” Hoàng Luân gật đầu nói.
“Vậy sao? Bất ngờ gì vậy? Để bọn tao xem nào.” Triệu Kim Long như đang xem chuyện cười.
Triệu Kim Long cho rằng Hoàng Luân này cũng không thể lấy ra được món quà bất ngờ nào.
“Món quà bất ngờ của Hoàng Luân ở trên nóc nhà, phải lên tầng mới có thể nhìn thấy được.” Lâm Thiên nói.
“Đúng, lên tầng đi.” Hoàng Luân cũng gật đầu.
Mặc dù Hoàng Luân không biết ý tứ cụ thể của Lâm Thiên là gì, nhưng anh ta lựa chọn hoàn toàn tìn tưởng Lâm Thiên.
“Được, lên tầng. Tôi muốn nhìn xem bất ngờ này lớn như thế nào, còn phải lên tầng, nếu như không đủ bất ngờ, Hoàng Luân sau này tôi tuyệt đối sẽ phản đối anh và Chu Đồng ở bên nhau.” Tôn Cầm nhíu mày nói.
Sau đó, đoàn người vào thang máy, đi lên tầng cao nhất của khách sạn.
Khi lên tầng, Lâm Thiên lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn.
“Trên tầng trống không, quà ở đâu chứ, sao tao không nhìn thấy?” Triệu Kim Long nhìn xung quanh.
Hoàng Luân có chút căng thẳng nhìn Lâm Thiên, dù sao cũng không có chuẩn bị món quà nào trên sân thượng cả.
“Bùm.”