Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Đại Thiếu (Lâm Thiên)

"Thưa ngài, thành thật xin lỗi!"

Hai người phụ nữ đứng nghênh đón duỗi tay ngăn cản ba người Lâm Thiên. “Thưa ngài, thành thật xin lỗi, tối nay đã hết chỗ rồi." Người phụ nữ đứng đón khách nói. “Nếu phòng riêng hết chỗ rồi, vậy ngồi ở đại sảnh đi

Lâm Thiên bình tĩnh nói. “Thưa ngài, ở đại sảnh cũng hết chỗ rồi.” Người phụ nữ đứng đón khách nói. “Tất cả các bàn trong đại sảnh đều trống, tại sao lại nói là không có chỗ ngồi?” Lâm Thiên liếc nhìn vào khách sạn, vẫn còn rất nhiều chỗ.

Người phụ nữ đứng tiếp khách nói: “Thưa ngài, đều đã bị đặt hết rồi!”. “Nhiều bàn như vậy đều đã bị đặt rồi sao? Làm sao có khả năng đó!” Lâm Thiên lắc đầu, có chút khó tin. "Thưa ngài, vậy tôi sẽ nói thẳng. Nhà hàng của chúng tôi là nhà hàng cao cấp với chi phí cao. Có thể đó không phải là chi phí mà ngài có thể bỏ ra nổi. Ngài nên chọn một nhà hàng khác." Người phụ nữ đứng tiếp khách nói.

Một phụ nữ chào đón khách khác cũng nói thêm: "Thưa ngài, có một quán ăn ở đối diện. Có thể sẽ phù hợp với ngài hơn, nhà hàng Hoa Kim của chúng tôi không phải là tiêu tiền của người nghèo." "Người nghèo? Thì ra là sợ chúng tôi không trả nổi tiền!" Lâm Thiên cười lạnh. Lâm Thiên, Như Tuyết và tên mập đều ăn mặc vô cùng đơn giản, mặc cũng là đồ giá rẻ.

Vì vậy, hai người phụ nữ đón khách cho rằng Lâm Thiên ba người họ không có đủ tiền trả nên từ chối cho ba người họ đi vào với lý do không có chỗ ngồi. “Thưa ngài, ngài đã hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải sợ rằng ngài không đủ khả năng, mà bởi vì ngài thực sự không đủ khả năng” Người phụ nữ đón khách nói.

Lâm Thiên đem theo một nụ cười nghiền ngẫm, nói: "Các cô trong lòng có phải đang đùa cợt chúng tôi ba người quê mùa, mà dám tới nhà hàng Hoa Kim? Cảm thấy ba người chúng tôi ngu ngốc?" “Vâng, thưa ngài!” Hai người phụ nữ tiếp khách đồng thời gật đầu. “Haha!” Tên mập đứng bên cạnh không nhịn được cười.

Tên mập biết rất rõ thân phận của Lâm thiên, bây giờ Lâm Thiên lại bị hai người phụ nữ đón khách xem thường, hắn tự nhiên cảm thấy buồn cười.

Ngay cả Như Tuyết cũng không nhịn được mà che miệng cười.

Lâm Thiên cũng cười, sau đó lấy ra một chùm chìa khóa xe Lamborghini "Chìa khóa của xe này, hai người nhận ra chứ?" “Chìa khóa xe Lamborghini?" Hai người phụ nữ đứng đón khách đều sửng sốt. "Chìa khóa xe này là thật hay giả? Không phải là giả đấy chứ?" Một trong hai người phụ nữ đón khách nhịn không được liền nói.

Trong mắt người phụ nữ đón khách, nhìn quần áo của ba người Lâm Thiên không giống như một người có thể sở hữu một chiếc Lamborghinil “Giả không thể là thật, thật không thể là giả!” Lâm

Thiên cười nói.

Sau đó, Lâm Thiên xoay người, đối mặt với bãi đậu xe, ấn nút mở khóa. “Tinh tinh!"

Cùng với âm thanh của hai chiếc còi mở khóa giòn giã vang lên, một chiếc đèn flash hai bên của chiếc Lamborghini cũng chớp lên hai lần, mở to hai đèn như mắt của một con dã thú.

Lâm Thiên lại nhấn nút khóa xe. "Tinh tinh!"

Hai đèn flash của Lamborghini lại lóe sáng. “Lam... Lamborghini Bull!” Hai người phụ nữ đón khách ngày người nhìn ra bãi đậu xe, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.



Đây là siêu xe thể thao đẳng cấp gần chục tỷ, vẻ ngoài long lanh sáng chói, dưới ánh đèn mấy người này càng có thể thấy rõ!

Lâm Thiên cất gọn lại chìa khóa xe, sau đó cười nhìn hai người phụ nữ đón khách, nói: "Bây giờ, hai cô còn có bất kỳ nghi ngờ gì không?" "Thưa ngài, xin lỗi! Thành thật xin lỗi!" Hai người phụ nữ đón khách cúi đầu xin lỗi với khuôn mặt tái xanh.

Chết tiệt, đây là chủ nhân của một chiếc Lamborghini, vừa rồi bọn họ lại đi chế nhạo? Trong lòng bọn họ bị doa chết khiếp. “Hai người đẹp, bây giờ có thể mời tôi vào được chưa?” Lâm Thiên cười nói. "Có thể có thể có thể, xin mời khách quý vào trong!"

Hai người phụ nữ đón khách, cung cung kính kính chào đón ba người Lâm Thiên. Mời bọn họ vào khách sạn. Sau khi vào khách sạn. "Anh Thiên, phong thái này thật tuyệt. Vừa nãy khi bước vào em nhìn thấy hai người phụ nữ đứng đón khách ở cửa, bị dọa đến hai chân run lên bần bật, xem sau này bọn họ còn dám coi thường người ta nữa không!" Tên mập cười nói

Lâm Thiên không khỏi lắc đầu nói: "Ầy, vốn dĩ muốn làm đơn giản một chút, nhưng cứ nhất quyết phải ép tôi." "Phù, anh Thiên, anh chính là một thiếu gia nhà giàu quá đơn điệu rồi. Các thiếu gia có tiền khác cả người đều là dùng đồ hiệu, đồng hồ đeo tay hiệu, anh mặc vẫn còn đơn giản như vậy!" Tên mập cười nói. "Không còn cách nào, quen rồi, hơn nữa tôi thật sự cũng không biết, nhất định phải cả người mặc đồ hàng hiệu sao? Có tác dụng gì chứ?" Lâm Thiên nói. "Lâm Thiên, em nghĩ hiện giờ anh đang làm rất tốt rồi. Tuy đơn giản nhưng sạch sẽ và gọn gàng. Anh không cần phải mặc đồ hiệu nổi tiếng là gì cả." Như Tuyết nói. “Ừ” Lâm Thiên gật đầu.

Trong khi nói chuyện, ba người họ đến một chỗ ngồi bên cửa sổ trong đại sảng và ngồi xuống.

Một cô phục vụ trẻ tuổi đến gọi món, Lâm Thiên ngẫu nhiên gọi vài món ăn đặc trưng, và gọi một chai rượu ngon. “Đúng rồi, anh Thiên, cái tên Phạm Nhật Long đó quá ngông cuồng rồi, anh định đối phó với anh ta như thế nào?” Tên mập hỏi. “Yên tâm, tôi đã tìm ra cách để xử lý cho anh ta rồi.” Lâm Thiên cười nói.

Ý tưởng ban đầu của Lâm Thiên là nhẫn nhịn. Đợi qua một thời gian nữa, Phạm Nhật Long sẽ rời khỏi thành phố Bảo Thạnh.

Nhưng mà, sau sự việc hôm nay, Lâm Thiên thật sự chịu không nổi, trong lòng anh cũng nghĩ được cách để xử lý anh ta rồi. Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng to bất ngờ bước đến bàn anh. "Người đẹp này, cô có hứng thú không? Đến ngồi cùng bàn với chúng tôi đi? Cùng anh em chúng tôi uống vài lý, thế nào?" Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Như

Tuyết. "Xin lỗi! Tôi không quen biết anh." Như Tuyết cau mày. “Người đẹp, em đừng xấu hổ, ở cùng với hai thẳng quê mùa này có gì vui? Qua đó uống cùng anh vài ly, anh bảo đảm em sẽ không chịu thiệt đâu!” Người đàn ông trung niên vẫn nhìn chằm chằm Như Tuyết một cách mê mẩn. "Cút ra! Đây là bạn gái của tôi." Lâm Thiên khó chịu nhìn người đàn ông trung niên. Ở trước mặt của tôi, mà còn muốn dụ dỗ bạn gái của tôi sao? Coi Lâm Thiên như không tồn tại sao? "Cậu nhóc! Đây là bạn gái của cậu sao? Vậy đi, tôi đưa cho cậu 700 triệu, nhường cô ta cho tôi thì sao?" Người đàn ông trung niên mỉm cười nhìn chằm chằm Lâm Thiên.

Lâm Thiên cau mày thốt ra một chữ: "Cút!" "Bảo tôi cút, một thằng bụi đời nhỏ bé như mày có tư cách sao? Đưa tiền cho mày đã là nể tình mày lắm rồi, đừng có được nước làm tới!" Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.

Người đàn ông trung niên dám trêu chọc Như Tuyết, chỉ vì Lâm Thiên và tên mập ăn mặc vô cùng bình thường. Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng bự bước tới, ông ta là ngồi cùng bàn với người đàn ông trung niên đeo sợi dây chuyền vàng lớn.

Bọn họ vừa uống chút rượu liền nhìn thấy Như Tuyết xinh đẹp như vậy, lại nhìn thấy Lâm Thiên hai người mặc quần áo hàng chợ, cho nên muốn đến gây sự chú ý của Như Tuyết.

Lâm Thiên thấy thế, trực tiếp hét lên: "Quản lý. Đến đây!"

Lâm Thiên lười nói nhảm với hai thứ rác rưởi này.



Lúc này nhân viên quản lý sảnh đang ở quầy lễ tân, nghe thấy tiếng khách hét nên vội vàng chạy tới. “Thưa ngài, có chuyện gì vậy?” Người quản lý đại sảnh hỏi. "Đem mấy con ruồi phiền phức này, cút ra ngoài ngay cho tôi, đừng làm ảnh hưởng đến tôi dùng bữa." Lâm Thiên lạnh lùng nói. “Thưa ngài, họ cũng là khách, vì vậy tôi không thể đuổi họ ra ngoài.” Người quản lý nói.

Hai người đàn ông trung niên này cũng chế nhạo: "Bộ dạng này của mày. Muốn đuổi chúng ta đỉ? Cậu có khả năng đó sao?"

Lâm Thiên cười lạnh, sau đó lấy thẻ ngân hàng ra nói: "Quản lý, 350 triệu. Tối nay tôi sẽ bao trọn nhà hàng này, đuổi hai con ruồi khốn kiếp này ra khỏi đây cho tôi!"

Khi chạm vào thẻ, chìa khóa xe Lamborghini của Lâm Thiên vô tình rơi ra ngoài. "Thẻ vàng đen của ngân hàng?!" "Lam ... Chìa khóa xe Lamborghini?!"

Người quản lý và hai người đàn ông trung niên đều bị sốc.

Đặc biệt là người đàn ông trung niên đại ca, sắc mặt lập tức tái nhợt.

Họ biết rằng, họ đã đụng phải một nhân vật lớn. "Lạy chúa, chúng tôi không có mắt như mù, chúng tôi sẽ cút ngay"

Sau khi xin lỗi, hai người đàn ông trung niên vội vã chạy ra ngoài, không dám ở lại chút nào, vì sợ Lâm Thiên sẽ tính sổ với họ.

Quản lý sảnh nhìn thấy mắt của Lâm Thiên, càng thêm kính nể.

Không lâu sau khi các món ăn được dọn ra, Bạch Hổ đã lao tới.

Ngay sau đó, Lâm Thiên đã nói với anh ta về kế hoạch xử lý Phạm Nhật Long và giao nó cho Bạch Hổ và để anh ta xử lý.

Ở một diễn biến khác, trong một phòng riêng của khách sạn Thanh Sơn.

Tô Bảo Nhi và Phạm Nhật Long, cùng ngồi trong phòng riêng ăn tối.

Tô Bảo Nhi ngồi đối diện với Phạm Nhật Long, cách Phạm Nhật Long cũng khá xa.

Vốn dĩ Phạm Nhật Long muốn Tô Bảo Nhi ngồi bên cạnh mình, nhưng Tô Bảo Nhi không muốn, Phạm Nhật Long cũng không miễn cưỡng. "Anh Long, em ăn xong rồi, cảm ơn bữa tối của anh, trời cũng đã muộn rồi, tôi xin được về nhà trước.” Tô Bảo

Nhi đứng dậy. "Bảo Nhi, trời cũng đã muộn rồi, chắc hẳn em cũng đã mệt rồi. Tôi đã đặt một phòng trong khách sạn, chi bằng em ở lại khách sạn nghỉ ngơi đi." Phạm Nhật Long cười nói. "Không, tôi không thích ở khách sạn." Tô Bảo Nhi từ chối. “Không thích ở khách sạn cũng không sao, tôi lái xe đưa em đến chỗ ở của tôi nghỉ ngơi đi?” Phạm Nhật Long cười nói.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!