Chương 6: Đến đón
Ông ta biết, nhất định là Tô Vũ không đăng ký được, bởi vì trên người có hình xăm không thể tham gia quân ngũ. Hơn nữa, ông ta đã sớm có thành kiến với Tô Vũ rồi, hắn năm lần bảy lượt bắt nạt con ông ta, nếu như có thể đánh được Tô Vũ ông ta đã sớm…
Lần này, nhìn thấy Tô Vũ bị bẽ mặt, ngay cả tham gia quân ngũ cũng không thể làm được, người đàn ông kia lập tức đắc ý: “Không sao, cũng không phải là chuyện lớn gì, dù sao thì cậu cũng không biết học hành như con nhà tôi, không thi được đại học, chuyện này cũng chẳng sao cả, không tham gia quân ngũ được thì cũng không sao, quay về tôi giới thiệu cho cậu một người, học chút tay nghề, cũng có thể nuôi sống bản thân!”
Người đàn ông kia vui vẻ nói, hồn nhiên không để ý đến sắc mặt lạnh lùng của Tô Vũ, còn tự nói tự trả lời: “Cậu nói xem, bây giờ tham gia quân ngũ không giống như ngày trước, muốn ăn cơm nhà nước là được ăn cơm nhà nước, bộ đội yêu cầu rất nghiêm khắc, phải chọn người mới được, nếu như con trai tôi đăng ký, nhất định là có thể thoải mái thông qua vòng ghi tên, cậu không cần quá đau buồn, nhiều thêm chút chuyện mà thôi!”
“Anh ta gầy yếu giống như con khỉ, còn lâu mới làm binh lính được!”, Tiêu Ngọc Nhi bỗng nhiên hét lên, tức giận nhìn người đàn ông kia, thở phì phì nói: “Anh Tô Vũ nhà cháu mới tài giỏi, không cho phép chú nói anh Tô Vũ như vậy!”
“Ha, cô nhóc, vậy Tô Vũ nhà cháu có thể làm lính được sao? Ngay cả đăng ký cũng không được thông qua, sao có thể nói là tài giỏi?”, người đàn ông cười ha một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười trào phúng, ông ta lắc lắc bình nước trong tay, không chút để ý nói: “Cháu ấy à, vẫn nên chơi cùng với con chú nhiều hơn, như vậy mới không học xấu, biết không”.
Tô Vũ vẫn không nói chuyện, trầm mặc không lên tiếng, Tiêu Ngọc Nhi hừ một tiếng, không muốn để ý tới người đàn ông kia nữa, kéo tay Tô Vũ bước đi.
Tiêu Ngọc Nhi tức giận, vô cùng tức giận, trên mặt cô ấy tràn đầy uất ức và buồn bã, cô ấy không cho phép bất kỳ ai nói xấu hắn, càng không cho phép bất kỳ ai khinh thường anh Tô Vũ của cô ấy!
“Thật là, không làm lính được thì coi như không làm được thôi, không phải chuyện này đã sớm dự đoán rồi à, thật là, tức giận cái gì chứ”.
Người đàn ông kia châm chọc khiêu khích, trên mặt là dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp hoạ.
“Xin hỏi một chút, Tô Vũ có phải ở thôn này không?”
Đột nhiên, một chiếc xe Jeep quân đội dừng lại ở đầu thôn, cửa xe mở ra, mấy người trên xe nhanh chóng đi xuống, vừa đến nơi đã lớn tiếng hỏi.
“Tô, Tô Vũ…vâng, vâng, là ở đây, là ở đây, chính là cậu ta, nhưng mà, làm sao vậy?”, trên mặt người đàn ông kia lộ ra biểu cảm quái dị, ông ta không khỏi quay đầu lại nhìn thoáng qua, Tô Vũ nghe vậy cũng ngoảnh lại, những người kia đến đây tìm mình?
“Làm sao vậy, đồng chí giải phóng quân, có phải tên nhóc này lại gây chuyện không? Mấy người cũng, mấy người cũng đừng…”, vốn dĩ người đàn ông kia định nói rằng cũng đừng buông tha cho cậu ta, nhưng ông ta vẫn cố nặn ra một nụ cười, ha ha nói: “Cũng đừng đổ oan cho đứa nhỏ tốt, đứa nhỏ Tô Vũ này không tồi, không tồi”.
“Chú, Tô Vũ vô cùng xuất sắc, chúng tôi đã sớm biết, vừa rồi lãnh đạo ra lệnh, đặc biệt dặn dò chúng tôi dẫn cậu ấy đi kiểm tra sức khỏe, người này, bộ đội chúng tôi muốn!”
Người quân nhân kia mỉm cười, từ xa liếc mắt nhìn thấy Tô Vũ thì vẫy vẫy tay nói: “Tô Vũ, theo chúng tôi đi kiểm tra sức khoẻ đi”.
Ông chú kia lập tức sợ ngây người, đặc biệt phái xe riêng đến đón Tô Vũ đi kiểm tra sức khoẻ? Ông ta không bị hoa mắt đấy chứ?
Ông ta xoa xoa hai mắt, xác định bản thân không bị hoa, trong lòng vô cùng chấn động, vừa rồi mình nói Tô Vũ ngay cả lính cũng không làm được, bây giờ lại có người đưa xe đến đón cậu ta? Đây…đây rốt cuộc là như thế nào.
Nhìn thấy Tô Vũ không nói lời nào, căn bản là không để ý tới lời mình nói, ông chú kia cảm thấy mặt đỏ bừng, cảm giác như không phải là Tô Vũ ngại ngùng mở miệng, mà là không thèm để ý tới mình!
Ông ta đứng một bên, tay cầm bình nước, vừa ngại vừa giận, không biết nên nói gì, ông ta liếc nhìn Tô Vũ một cái, lại liếc nhìn mấy quân nhân một cái, bị quân phục kia làm chói mù mắt.
“Tôi không đi”.
Nào biết, Tô Vũ cũng lạnh lùng nhìn người quân nhân kia, nói một câu tôi không đi rồi trực tiếp xoay người rời đi.
Vừa mới nói bản thân mình không hợp quy định, ngay cả cơ hội kiểm tra sức khoẻ cũng không cho, bây giờ lại đến nói một câu, muốn mình lập tức đi theo? Hắn không phải là người tốt tính như vậy!
Vốn tưởng rằng bộ đội là nơi tốt đẹp, nhưng xem những quân nhân này, cũng không có gì thú vị.
“Ngọc Nhi, đi, đi xem mèo hoa nhà em”, Tô Vũ không để ý đến quân nhân kia, nắm tay Tiêu Ngọc Nhi rời đi, để lại một đám người kinh ngạc.
“Này, đứa nhỏ này!”, ông chú kia vội vàng tiếp đón: “Đồng chí giải phóng quân, mấy người đừng tức giận, tính tình tên nhóc này bướng bỉnh lại ngang ngược, nào, nếu không mấy người ngồi xuống một lát, uống nước? Uống nước được không?”
Ông chú giơ bình nước lên, nhưng nghĩ đến đây là bình tưới hoa liền vội vàng vào phòng lấy nước trà, mỉm cười ngây ngô đón tiếp.
“Không cần đâu chú, nhà Tô Vũ ở đâu, chúng tôi muốn gặp bố mẹ cậu ấy, hỏi ý kiến bọn họ một chút”, người quân nhân kia cũng không tức giận, anh ta chỉ làm việc theo quy tắc, nếu như Phương Như Sơn muốn người này thì kiểm tra sức khoẻ cũng chỉ là hình thức mà thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!