Lúc này, Hồng Lưu Vân vô cùng chật vật, trên người ông ta mang đầy vết máu, ánh mắt nhìn về Lý Quân đang từng bước tiến lại gần.
Giây phút này, mọi lá bài tẩy của ông ta đã hoàn toàn bị phá vỡ, ông ta bắt đầu sợ hãi.
Mà Lý Quân đã đi đến trước mặt ông ta.
“Hồng Lưu Vân, vốn dĩ ông cũng xuất thân từ thế tục, nhưng sau khi đến Di Tích Cấm lại coi thường người thế tục, có gì khác với kẻ vong ân bội nghĩa đâu."
“Hôm nay, tôi sẽ để ông biết rằng Di Tích Cấm cũng chẳng có gì ghê gớm."
Giây tiếp theo, ánh đao trong tay Lý Quân lóe lên, lướt qua trong chớp mắt.
Hồng Lưu Vân vừa mới muốn né tránh thì ngay sau đó đã cảm thấy vai mình nhẹ bẫng, ông ta quay đầu nhìn lại thì phát hiện cả cánh tay đã bị Lý Quân chém rơi xuống đất, máu tươi phun trào.
“Ahhhh!"
Ngay khoảnh khắc ấy, dù là Hồng Lưu Vân cũng phải nhăn nhỏ gương mặt, phát ra tiếng hét thảm thiết.
Ai có thể ngờ rằng chuyến đi về thế tục lần này lại trở thành chuyến hành trình tử vong của ông ta.
“Lý Quân, mày là đồ khốn! Mày dám chặt tay tao, cha tao là Hồng Kiếm Minh sẽ không tha cho mày đâu!"
Hồng Lưu Vân gào thét phẫn nộ.
Khí huyết trên người ông ta bắt đầu sôi trào, rõ ràng đang muốn thi triển một loại bí pháp nào đó.
Đã là người tu luyện, ai mà không có vài chiêu thức liều mạng trong tay?
Nhưng làm sao Lý Quân lại để ông ta có cơ hội thi triển?
Giây tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo đánh thẳng lên bụng dưới của Hồng Lưu Vân.
“Âm!"
Hồng Lưu Vân lại lần nữa bị đánh bay ra ngoài, đan điền của ông ta cũng bị chưởng lực của Lý Quân đánh nát, không còn khả năng ngưng tụ chân nguyên.
Đối với người tu luyện, mất đi đan điền đồng nghĩa với mất hết tất cả, chẳng khác gì phế nhân.
“Lý Quân, tao với mày thề không đội trời chung!"
Tiếng gào thét phát ra từ miệng Hồng Lưu Vân.
Giây phút ấy, giọng nói của ông ta xé gan xé ruột, vô cùng đau đớn, kết cục này chẳng khác gì cái chết, khiến ông ta không thể chấp nhận.
Thế nhưng, giây tiếp theo, một luồng sát khí khủng khiếp đã bao phủ toàn thân ông ta, Lý Quân lại xuất hiện trước mặt ông ta, tay nắm chặt cổ ông ta và nhấc bổng lên.
Bị ánh mắt lạnh lùng của Lý Quân nhìn chằm chằm như thế, Hồng Lưu Vân cảm thấy như bị tử thần nhìn thẳng vào linh hồn.
Lúc này ông ta chẳng khác gì con chó chết trước mặt Lý Quân.
Ai là con kiến hôi?
Cuối cùng Hồng Lưu Vân cũng hiểu ra, việc ông ta từng coi Lý Quân là sâu kiến, thật là một chuyện nực cười.
"Nói cho tôi biết bí mật của bảy bóng chân long và Huyết Ngọc Châu."
Lý Quân lạnh lùng nói, giọng nói băng lạnh thấu xương.
Đây cũng là lý do anh chưa giết Hồng Lưu Vân ngay, trận pháp Cửu Long Củng Châu và Huyết Ngọc Châu chắc chắn có liên quan đến nhau, mà chỉ có cha con nhà họ Hồng mới biết được bí mật này.
Nghe vậy, Hồng Lưu Vân không khỏi bật cười lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!