Sát khí khủng bố tỏa ra từ trên người Lý Quân.
Cả căn nhà trở nên lạnh lẽo.
Thấy vậy, trên mặt Hồng Lưu Vân tỏ ra kiêng dè.
Từ sau khi trở về từ Di Tích Cấm, ông ta đã nghe rất nhiều lời đồn về Lý Quân.
Nhưng nghe xong thì ông ta chỉ cảm thấy khinh thường.
Bởi vì dù cao thủ thế tục có lợi hại đến mấy thì ở trong mắt người của Di Tích Cấm cũng chỉ là con kiến mà thôi.
Năm đó lúc ông ta còn ở thế tục cũng từng xưng bá một phương, nhưng khi đến Di Tích Cấm, lập tức cảm nhận được chênh lệch.
Nếu không phải đi theo cha thì đã chết từ lâu rồi.
Mà Lý Quân trẻ như vậy, dù tư chất thiên tài thì cũng mạnh được bao?
Nhưng giờ ông ta mới biết mình đã sai rồi.
Chỉ với thực lực vừa rồi của Lý Quân, dù là ở Di Tích Cấm cũng đủ để xưng là thiên kiêu.
Không ngờ ở thế tục lại có nhân vật như vậy, lại còn là kẻ địch của nhà họ Hồng.
Nhất định phải giết chết loại người này càng sớm càng tốt, không thể để người này tiếp tục trưởng thành.
Ông ta lạnh lùng nói: "Mày rất mạnh, có thể có được thành tựu như này ở thế tục, đúng là vượt quá tưởng tượng."
Lý Quân cười mỉm: “Tôi đã nghe rất nhiều những lời như này rồi, nhiều đến mức phát ngấy. Di Tích Cấm cũng không có gì ghê gớm, rất nhanh thôi tôi cũng đến Di Tích Cấm, đến lúc đó cả Di Tích Cấm sẽ phải run sợ quỳ dưới chân tôi."
Nghe vậy, Hồng Lưu Vân chỉ cảm thấy vớ vẩn, người thanh này này quá ngông cuồng kiêu ngạo.
Tuy thực lực của Lý Quân rất mạnh, mạnh đến mức không ngờ nhưng nếu không rung chuyển Di Tích Cấm thì lại là điều không thể.
Hơn nữa ông ta có rất nhiều cách đối phó với Lý Quân.
"Nhãi ranh, không biết tự lượng sức mình, tuy mày rất mạnh nhưng đáng tiếc mày sẽ không có cơ hội đi đến Di Tích Cấm nữa đâu, bởi vì hôm nay là ngày chết của mày."
Nói xong, hơi thở trên người Hồng Lưu Vân bùng nổ, một cơn lốc xoáy hình thành xung quanh ông ta.
Ngay sau đó, ông ta tung ra một chưởng, chủy thủ trong tay xẹt qua lao về phía Lý Quân.
Chủy thủ mang theo kình khí vô tận, cực kỳ khủng bố, thế như chẻ tre, như muốn đâm thủng mọi thứ.
Nhưng đối mặt với chủy thủ đang bay đến, sắc mặt của Lý Quân vẫn chẳng thay đổi.
Khi chủy thủ đến gần, anh giơ tay lên đỡ lấy.
Thấy vậy, Hồng Lưu Vân nở nụ cười lạnh lùng.
Trên chủy thủ có bọc kình khí của ông ta, đâu dễ ngăn cản như vậy.
Lý Quân dám dùng tay không đỡ, đúng là tìm chết.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt ông ta đọng lại.
Chủy thủ va chạm với bàn tay của Lý Quân, bị anh nắm chặt vào trong tay.
Tiếp đó bị Lý Quân ném ngược về phía ông ta.
Hồng Lưu Vân không cam lòng yếu thế, giơ tay đánh mạnh lên chủy thủ.
Lý Quân có thể cản được, ông ta không tin mình không cản được một đòn của Lý Quân.
Giây tiếp sau, sắc mặt ông ta cứng đờ.
Bởi vì lòng bàn tay của ông ta bị chủy thủ xuyên thủng, tia máu bắn ra.
Hồng Lưu Vân lùi về sau hai bước, hít một hơi thật sâu.
Ông ta không thể cản được chủy thủ bắn ngược về.
Hồng Lưu Vân bị đả kích cực lớn.
Ông ta là cao thủ Nguyên Linh cảnh, ở trong Di Tích Cấm cũng được coi là cao thủ một phương, thế mà lại không bằng Lý Quân.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!