"Ngay cả một cường giả như tôi cũng không đỡ nổi một đòn từ kiếm trận."
Tề Nam Tùng trả lời một cách thực tế.
“Ông mà cũng được gọi là cường giả à?"
Một câu nói của Lý Quân khiến Tề Nam Tùng tức đến mức suýt phát điên, đường đường là Đại trưởng lão của Chiến bộ Bắc Vực mà lại không được tính là cường giả? Câu này coi thường người khác quá rồi.
“Nghe nói Kiếm Tông cho các người bảy ngày để lấy mạng tôi, bây giờ tôi sẽ đến Bắc Cảnh để gặp bọn họ. Muốn lấy mạng Lý Quân tôi? Vậy tôi sẽ lấy mạng bọn họ trước."
Nghe câu nói này, mấy người trong video đều ngơ ngác.
Bọn họ không nghe lầm chứ? Lý Quân lại định một mình đến Bắc Cảnh đối đầu với tám trăm kiếm tiên? Điên rồi sao?
Người bình thường neu biet tam tram kiếm tiên muốn giết mình thì nên tìm nơi trốn đi mới phải.
Dù gì Lý Quân cũng là một người, tùy tiện tìm chỗ trốn là Kiếm Tông khó mà tìm ra.
Đợi Lý Quân tu luyện đến cảnh giới cao hơn rồi đi tìm Kiếm Tông báo thù cũng không muộn.
Nhưng bây giờ Lý Quân lại muốn đi Bắc Cảnh, chẳng phải là đi tìm cái chết sao?
Đo là tam tram kiem tiên đo, đều đen từ Di Tích Cấm.
Ngay cả lực lượng của cả Chiến bộ Bắc Vực cũng chưa chắc đỡ nổi, vậy mà hắn định đi một mình? Quá điên rồ.
Tuy nhiên, Lý Quân nói xong đã xoay người rời khỏi phòng họp.
Vừa bước ra khỏi, Tô Vạn Lý đã gọi điện đến cho Lý Quân.
“Nếu ông định lên tiếng khuyên tôi thì khỏi cần, mặc dù tôi rất thất vọng với Long Đình, nhưng nếu người của Kiếm Tông thực sự tiến về phía nam, dân chúng Long quốc sẽ chịu tai ương."
"Huống hồ tám trăm kiếm tiên thì sao? Tôi có cách đối phó với bọn họ, tin tôi
đi.”
Nghe lời Lý Quân nói, Tô Vạn Lý nghẹn hết những gì định nói, cuối cùng chỉ biết thở dài: "Cho tôi ba ngày, tôi sẽ điều động Chiến bộ Trung Vực đi cùng cậu lên phía bắc."
"Không cần, chuẩn bị cho tôi một máy bay chuyên cơ là được."
"Được."
Tô Vạn Lý không nói gì thêm.
Ngay khi Lý Quân vừa bước ra khỏi phủ Võ Thân Vương thì bên ngoài đã có vài luồng khí tức kinh khủng chặn đường anh.
Tổng cộng có tám người, tất cả đều là cường giả cảnh giới Chân Nguyên.
Tuy là không bằng Quốc Sư nhưng tuyệt đối là đỉnh cao của Long quốc.
Là người của Hoàng thất.
Lý Quân lập tức đoán được thân phận của bọn họ.
Đối phó với Kiếm Tông thì yếu đuối, còn đối phó với người của mình thì lại nhanh nhẹn như thế à.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Lý Quân nổi lên cơn giận.
Người dẫn đầu nói: "Lý Quân, cậu giết Võ Thân Vương, Nhân Vương rất tức giận."
"Vậy nên Nhân Vương phái các người đến đối phó với tôi à?" Lý Quân lạnh lùng nói.
Đối phương lắc đầu: "Về chuyện của Võ Thân Vương, Nhân Vương đã rõ. Nghe nói cậu định đến Bắc Cảnh đối đầu với tám trăm kiếm tiên, Nhân Vương nói rằng nếu cậu có thể đẩy lùi địch thì chuyện hôm nay có thể bỏ qua, từ nay cậu và hoàng thất nước sông không phạm nước giếng."
Nghe đến đây, Lý Quân cũng hơi bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại thì hiểu ngay.
Để anh đối mặt với tám trăm kiếm tiên, nếu như bị người của Kiếm Tông giết chết, hoàng thất sẽ không cần ra tay mà vẫn đạt được mục đích. Nhưng nếu tám trăm kiếm tiên cũng không làm gì được anh thì hoàng thất trở mặt với anh cũng chẳng có lợi ích gì.
Tuy nhiên, việc khiến hoàng thất phải nói ra mấy chữ “nước sông không phạm nước giếng" đã chứng minh rằng trong lòng bọn họ đã thừa nhận, chỉ với sức một mình Lý Quân đã có thể sánh ngang với hoàng thất.
Nếu để người ngoài nghe được điều này, không biết sẽ chấn động đến mức nào.
Vốn dĩ Lý Quân không hề có thiện cảm với hoàng thất, nhưng nghĩ đến việc mình còn nhiều người thân và bạn bè, cuối cùng anh vẫn thu đao lại.
"Vậy thì cứ như vậy đi!"
Nói xong, anh quay người rời đi, để lại các cao thủ của hoàng thất đứng ngây tại chỗ.
Nửa tiếng sau, tại sân bay Kinh Đô, Lý Quân lên máy bay và cất cánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!