Chỉ một người trong số này thôi cũng đủ uy chấn một phương, nhưng lại đều chết trong tay Lý Quân.
Lúc này, ở trong mắt mọi người, Lý Quân là một Ma Thần.
Một cảm giác chết chóc lạnh lẽo chạy dọc sống lưng mỗi người.
Lý Quân đi đến trước mặt Qùy Cát, ánh mắt của Qùy Cát tràn ngập sự thù hận: “Lý Quân, mày dám giết tao, Võ Thân Vương sẽ không tha cho mày."
“Võ Thân Vương? Tao cũng sẽ không bỏ qua cho ông ta. Yên tâm, giết mày xong tao sẽ đi lấy đầu của ông ta."
Nói xong, anh không chút do dự cắt đứt cổ của Qùy Cát.
Thủ đoạn tàn nhẫn, không hề do dự.
Tô Vạn Lý cười khổ, ông ta đã đoán trước được kết quả này, càng hiểu biết sâu về Lý Quân thì càng thấy rõ sự khủng bố của thanh niên này.
"Đại trưởng lão, ông đi đi, trước đó ông cũng coi như có ơn với tôi và sư phụ tôi, tôi cũng biết ông bị ép đến.”
Nghe thấy Lý Quân nói vậy, Đại trưởng lão lắc đầu.
“Tôi không thể đi, thống soái của bốn cơ cấu lớn cùng nhau đến, kết quả ba người khác đa chết, mình toi rời đi thì Võ Than Vương se không tha cho tôi."
"Như này đi, để tôi thử thực lực của cậu, nếu tôi không đánh lại cậu thì cũng có cái về ăn nói. Cũng vừa lúc tôi cũng tò mò cậu mạnh đến mức nào."
"Được, Đại trưởng lão ra tay đi." Lý Quân gật đầu.
"Xem chiêu."
Nói xong, Đại trưởng lão dậm mạnh chân xuống đất, mang theo khí thế khủng bố lao về phía Lý Quân, thân thể hóa thành tàn ảnh.
“Không tệ."
Vì tỏ vẻ tôn trọng Đại trưởng lão, Lý Quân còn rút đao A Tị ra, sau đó chém ra một đao.
“Âm."
Ánh đao như điện, chém đứt mọi thứ.
Lúc này, mặt mũi của Đại trưởng lão đen kịt.
“Thẳng nhãi này cố ý đúng không, trúng một đao này thì ông đây làm gì còn mạng?"
"CMN."
Nhưng chuyện đến nước này cũng không còn đường lui, ông ta đành phải cắn răng xông lên.
“Âm."
Ngay sau đó, Đại trưởng lão chỉ cảm thấy bản thân bị một cơn sống thần đập trúng cơ thể, còn chưa đến gần Lý Quân 3 mét thì đã bị đánh bay ra ngoài.
Rơi xuống đất xong còn đâm sụp một bức tường, lúc bò dậy, đầu tóc tán loạn, vô cùng chật vật.
Nhưng ông ta lại phát hiện tuy một đao vừa rồi rất sắc bén, bản thân lại không hề bị thương.
Lý Quân đã khống chế đao pháp đến mức nhuần nhuyễn, dùng gần như 10 phần sức mạnh lại bị Lý Quân kiểm soát dễ dàng, thảo nào người này ngông như vậy.
Đại trưởng lão che ngực ho khụ khụ.
Nhưng vì không bị thương nên không hộc ra máu, đành phải cắn rách đầu lưỡi, giả vờ ho ra máu.
Sau đó chỉ vào Lý Quân: “Được lắm, tên nghịch tặc, quả nhiên ngươi rất mạnh.”
Nói xong, ra lệnh cho thuộc hạ: "Chúng ta lui."
Người của chiến bộ Trung Vực vội vàng rút lui.
Người của ba cơ cấu khác dùng ánh mắt thù hận nhìn chẳm chằm Lý Quân.
Thống lĩnh của bọn họ bị Lý Quân giết chết, tuy kiêng kị thực lực của Lý Quân nhưng bọn họ không muốn rút lui như vậy.
Lý Quân nở nụ cười tàn nhẫn.
Ngay sau đó, anh cầm đao A Tị xông về phía đám người.
Anh để đám người Đại trưởng lão và chiến bộ Trung Vực rời đi là vì tình nghĩa.
Còn mấy cơ cấu khác thì Lý Quân cũng không định buông tha.
Thấy Lý Quân xông đến, một đội trưởng của tổ hành động đặc biệt hét lớn: "Cùng lên."
Nhưng vừa dứt lời thì đầu của hắn ta bay lên không trung.
Tiếp đó, các thành viên phía sau hắn ta cũng bị chém thành hai nửa.
“A!"
Vô số tiếng hét thảm thiết vang lên.
20 phút sau.
Sâ của thương hội Long Ngâm la liệt thi thể.
Mấy trăm người của ba cơ cấu lớn chết tại đây.
Số còn lại chạy trốn, Lý Quân cũng không đuổi theo.
Anh thu đao vao vỏ rồi đi đến bên cạnh Nạp Lan Long Hiên.