Hầu Thiên Lôi không ngờ Đại trưởng lão lại nói vậy.
Ở trong lòng ông ta, Đại trưởng lão là người mà ông ta vô cùng tôn kính.
Trên thực tế, dáng vẻ khoan dung rộng lượng mà Đại trưởng lão thường biểu hiện ra ngoài đều là giả dối.
Đến giờ phút này, nhìn thấy sự tham lam trong mắt Đại trưởng lão, Hầu Thiên Lôi như vừa mới quen biết ông ta vậy.
Đại trưởng lão thì không thèm để ý đến cái nhìn của Hầu Thiên Lôi từ lâu.
Bảo bối có thể ngăn cản bảy Chân Long của nhà họ Hồng thật sự là quá mê người.
Phải biết rằng năm đó vị cao thủ kia của hoàng thất mất gần hết tu vi mới có thể chém đứt hai Chân Long, còn bị thương nặng.
"Đại trưởng lão ... "
Hầu Thiên Lôi định nói gì đó, đột nhiên Đại trưởng lão quay đầu lại nhìn với ánh mắt sắc bén.
"Hầu Thiên Lôi, đừng quên cậu là cấp dưới của ai, nếu còn dám nói nhảm như vậy nữa thì ta sẽ phế cậu."
Nghe vậy, Hầu Thiên Lôi cứng lại.
Lời nói của Đại trưởng lão đã hoàn toàn đánh tan tất cả hình tượng tốt đẹp trong lòng ông ta.
Thì ra ngày thường ông ta chỉ giả vờ mà thôi.
Kim Vũ đứng cười to, ông ta đã phát hiện ra bộ mặt thật của Đại trưởng lão từ
lâu.
Thật ra cả chiến bộ Nam Vực gần như đều nhìn ra bản chất thật của Đại trưởng lão, chỉ có tên Hầu Thiên Lôi ngu ngốc này mới coi bộ mặt giả dối của Đại trưởng lão là thật.
Trai cò đánh nhau ngư ông được lợi, đây là lúc ông ta lên sân khấu.
Bên kia, mọi người vẫn còn chìm đắm trong sự khiếp sợ.
Đặc biệt là ông lão áo xám, thân thể không ngừng run rẩy vì kích động.
"Thiếu chủ quá lợi hại, ngay cả đòn tấn công mạnh mẽ như vậy cũng chưa thể giết được ngài ấy."
"Nếu thiếu chủ xuất hiện ở nhà họ Nhậm, chắc chắn sẽ mang đến bất ngờ lớn cho bọn họ."
Nghĩ đến cảnh tượng Lý Quân đến nhà, ông lão nắm chặt tay, nước mắt rưng rưng.
"Tieu thu đau khổ ca đoi lại sinh được một đứa con tốt."
Luc này sự xuất hiện của Đại trưởng lão đã lôi mọi người khỏi sự khiếp sợ.
Đại trưởng lão đi đến vị trí giữa Lý Quân và Hồng Thánh Vân thì dừng lại.
Ông ta cười to: