Lý Quân không hề chậm trễ, đi thẳng về phía bảng đen lớn được ghép từ bốn tấm bảng nhỏ.
Đồng thời, anh mỉm cười nhận lấy bút từ tay cô giáo Mạnh Lan rồi bắt đầu giải đề dưới ánh mắt theo dõi của tất cả mọi người.
Chữ viết của anh đẹp đẽ, súc tích, khiến người ta sáng mắt.
Mức độ trôi chảy khi giải bài của anh càng khiến người khác kinh ngạc, nhanh nhẹn như nước chảy mây trôi, tốc độ cực nhanh, làm người ta cả hoa mắt.
Có người còn tò mò bắt đầu lên mạng tìm đáp án rồi so sánh với từng bước giải trên bảng, không sai một chút nào, hoàn toàn chính xác.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối chỉ mất một phút, anh đã hoàn thành bài giải.
Sau đó, Lý Quân tự tin mỉm cười, đẩy tấm bảng nhỏ đã viết đầy đủ các bước giải bài lên trên, sau đó kéo tấm bảng thứ hai xuống và bắt đầu viết cách giải thứ hai.
Cách giải thứ hai còn cao siêu hơn cách thứ nhất rất nhiều.
Đến cả Mạnh Lan cũng phải chăm chú theo dõi, đây là phương pháp giải mà bà ấy chưa từng giảng dạy qua.
Viết xong tấm bảng thứ hai, anh lại kéo sang tấm bảng thứ ba, chỉ trong chưa đầy năm phút, cả ba tấm bảng đều chi chít công thức giải đề.
Lúc này, Lý Quân mới đặt bút xuống đầy luyến tiếc, mỉm cười nói: "Cô giáo Mạnh Lan, đáp án của em có đúng không ạ?"
“Bốp bốp bốp.”
Mạnh Lan là người đầu tiên vỗ tay.
Ngay sau đó, cả lớp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Giờ phút này, Lý Quân đầy khí thế hiên ngang.
Khoảnh khắc ấy, trong ánh mắt của tất cả các học sinh có mặt ở đây, Lý Quân chắc chắn chính là người vô địch.
Tất cả mọi người đều cảm thán rằng trường học quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ mà.
Thậm chí ánh mắt của nhiều nữ sinh còn lấp lánh như có sao.
Dưới ánh mắt ngưỡng mộ và tôn sùng của mọi người, Lý Quân trở về chỗ ngồi của mình.
Sau giờ học, Mạnh Lan vừa chuẩn bị rời đi thì Lý Quân lại chạy đến đứng trước mặt bà ấy.
“Cô giáo Mạnh Lan, chúng ta có thể tìm một chỗ để nói chuyện không ạ?"
“Bạn học này, em có vấn đề gì trong học tập cần hỏi cô sao?"
Giọng nói của Mạnh Lan rất êm tai, ấm áp dịu dàng, bảo sao lại được học sinh yêu thích như vậy, khi còn trẻ, chắc chắn bà ấy là hoa khôi của trường.
Bà ấy có ấn tượng rất tốt về Lý Quân, học sinh xuất sắc thì giáo viên nào cũng thích.
"Em tên là Lý Quân, Nhậm Châu Vũ là mẹ ruột của em." Lý Quân lên tiếng.
Nghe vậy, Mạnh Lan lập tức sững sờ tại chỗ, đôi mắt kinh ngạc nhìn Lý Quân.
Mãi một lúc lâu sau bà ấy mới phản ứng lại.
“Bảo sao, cô cứ thấy khuôn mặt của em rất quen thuộc, có chút thân thiết, không ngờ em đã lớn thế này rồi.”
Mạnh Lan không kìm được đưa tay ra chạm vào khuôn mặt Lý Quân, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
Năm đó khi Nhậm Châu Vũ bị người ta hại chết, bà ấy không có ở Giang Nam nên đã không thể gặp mặt bạn thân lần cuối, đây vẫn luôn là điều tiếc nuối trong lòng bà ấy.
Bây giờ nhìn thấy con của bạn thân, bà ấy như thấy bạn mình đang đứng trước mặt vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!