Sau khi giết chết Long Thanh Hà, Lý Quân nhìn về phía Long Lương.
"Thấy ông thành thật khai ra như vậy nên tôi sẽ cho ông chết thống khoái."
Nói xong, không chờ Long Lương kịp phản ứng, Lý Quân đã biến mất, giây tiếp theo xuất hiện trước mặt ông ta, đưa tay ra đánh một chưởng lên trán Long Lương.
"Rắc."
Thân thể Long Lương ngã xuống, tắt thở tại chỗ.
Phần trán hơi biến dạng, hiển nhiên đã bị đánh vỡ xương.
Giết chết Long Lương xong, Lý Quân vứt một cái chai cho người nhà họ Long.
“Đây là thuốc giải, mỗi người một viên."
Người nhà họ Long lập tức ào lên đỡ lấy cái chai rồi vội vàng đổ ra một viên nhét vào miệng mình, dường như còn chưa yên tâm, lại đổ ra hai viên nữa.
Người bên cạnh nóng nảy.
"Này, làm gì thế? Mày ăn hẳn ba viên, nhỡ bọn tao không đủ thì sao?"
"Đúng vậy, nhổ ra."
Nhà họ Long loạn cào cào.
Lý Quân lắc đầu, đối mặt với sống chết thì đây mới là bộ mặt chân thật nhất của con người.
Bên kia, Lý Quân bước đến chỗ Long Thanh Dương, Long Thanh Dương ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt chất chứa sự không cam lòng.
Ông ta không ngờ Lý Quân lại dễ dàng hỏi ra đáp án như vậy.
"Ông có thể chết được rồi."
Lý Quân nhấc chân dẫm xuống.
Chân khí bùng nổ.
Xương sườn của Long Thanh Dương bị dẫm nát, ruột gan bị đè bẹp.
Đôi mắt lòi ra, máu tươi phun ra từ miệng mũi, hoàn toàn tắt thở.
Cái chết cực kỳ kinh khủng.
“Long Lộc, anh sẽ tiếp quản chỉnh đốn nhà họ Long."
Lý Quân ra lệnh cho Long Lộc.
"Vâng."
"Liêu Xuong, chem đau cua đam nguoi Duong Huy xuong roi treo ở phủ của Giang Nam vương cùng với đầu của Giang Nam vương."
“Rõ."
Liêu Xương gật đầu.
Nhưng trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
Nếu nói giết Giang Nam vương không khác gì vả vào mặt lãnh chúa Lĩnh Nam, vậy thì treo đầu của đám Dương Huy lên không khác tát sưng mặt lãnh chúa Lĩnh Nam.
Lý Quân ngồi lên xe trở về biệt thự.
Chẳng mấy chốc chuyện xảy ra ở nhà họ Long đã lan truyền khắp các thế gia Giang Nam.