"Uông Minh Viễn, ông còn muốn nói lời trăn trối nào nữa không?"
Lý Quân bước đến vị trí cách Uông Minh Viễn khoảng ba mét rồi dừng lại, lạnh lùng hỏi.
Giọng nói không lớn, thậm chí không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nhưng chính giọng nói bình thản ấy lại khiến sắc mặt của Uông Minh Viễn tái nhợt.
Bàn tay ông ta vô thức siết chặt, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi.
Đường đường là Giang Nam Vương, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ bị một câu nói dọa sợ đến mức này.
Ai bảo người mà ông ta đang đối mặt là Lý Quân - một nhân vật đáng sợ như ma quỷ.
Giây phút này, Uông Minh Viễn cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo và tuyệt vọng.
“Cũng phải, ông không cần trăn trối gì cả, cả ba người nhà các ông đều ở đây, vừa hay có thể làm bạn trên đường xuống hoàng tuyền."
Lý Quân lại lên tiếng.
Lần này, Tô Thất Thất và mẹ con Uông Bảo Nghi càng sợ hãi đến mức ngã quỵ xuống đất.
Bọn họ chỉ cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn, nỗi tuyệt vọng vô biên bao trùm lấy bọn họ.
Lúc này, Uông Minh Viễn không khỏi cầu cứu những gia chủ của các thế gia võ đạo xung quanh, lớn tiếng hét lên: "Các vị, đừng sợ hắn! Hãy cùng nhau ra tay! Chúng ta đông người như vậy, chẳng lẽ không đánh lại được một mình hắn sao? Chỉ cần mọi người cứu tôi lần này, sau này tất cả đều là anh em của Giang Nam Vương tôi!"
Nhưng khi chạm phải ánh mắt của Uông Minh Viễn, những gia chủ thế gia đó đều rối rít cúi đầu, không ai dám lên tiếng, càng không dám nhìn vào mắt Lý Quân.
Sợ hãi, tất cả mọi người đều run rẩy.
Đừng nói là làm anh em gì đó, cho dù có thể ngồi vào vị trí của Giang Nam Vương, bây giờ bọn họ cũng không dám ra tay.
"Gia chủ Ân, ông khuyên bọn họ đi!"
Uông Minh Viễn nhìn về phía một người anh em mình tin tưởng.
Thế nhưng, gia chủ Ân cũng không dám trả lời, càng không dám nói một lời nào.
Ông ta như thế, những người anh em đáng tin khác của Giang Nam Vương cũng không ngoại lệ, tất cả đều như đà điểu vùi đầu vào cát, chìm trong nỗi sợ hãi.
Khoảnh khắc này, Uông Minh Viễn hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này đây, quyền thế, thực lực của ông ta trở nên vô dụng đến nhường nào.
Ông ta không khỏi nhìn về phía Lý Quân: "Đừng giết tôi, chúng ta có thể biến hiến tranh thanh hòa bình."
"Tôi có quan hệ sâu rộng với Chiến Bộ Nam Vực, phía sau còn có cả triều đình.”
"Chỉ cần cậu tha cho tôi một mạng, sau này cả Giang Nam sẽ là của chúng ta!'
Lý Quân không nói gì, chỉ nhếch môi cười khinh bỉ.
Nụ cười châm chọc này lọt vào mắt Uông Minh Viễn càng khiến ông ta tuyệt vọng.
Cuối cùng, Uông Minh Viễn sụp đổ.
“Mày là ác quỷ! Tao liều mạng với mày! Tao phải giết mày!"
Giây phút này, khí tức trên người Giang Nam Vương cuồn cuộn bùng phát.
“Âm ầm!"
Ông ta tung một chưởng đánh thẳng vào ngực Lý Quân.
Lý Quân vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, chỉ là vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, âm u, tràn đầy bá tuyệt.
"Không biết sống chết."
Miệng Lý Quân chỉ thốt ra một tiếng hừ lạnh.
Anh nhẹ nhàng nâng tay lên, không khí trước mặt ầm ầm nổ tung, đánh tan đòn tấn công của Uông Minh Viễn trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, bàn tay vô tình giáng xuống trán Uông Minh Viễn.
“Rắc!"
Lúc này, miệng Uông Minh Viễn lập tức phun máu tươi, thân thể bay ra ngoài, chết ngay tại chỗ.
Tiếp đó, Lý Quân không chút do dự, một tay nhấc bổng Tô Thất Thất lên.
"Đừng! Đừng giết tôi!"
Tô Thất Thất đau khổ van xin.
Mặc dù đã ngoài bốn mươi, nhưng nhờ chăm sóc tốt nên bà ta vẫn quyến rũ mê người.
Đặc biệt là lúc này, trên mặt bà ta lệ rơi như mưa, vô cùng đáng thương.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo ...
“Rắc!"
Cổ bà ta bị vặn gãy không chút do dự, Lý Quân thản nhiên ném xuống đất.
Đến chết, trên mặt bà ta vẫn còn nguyên vẻ khó tin.
Chỉ còn lại Uông Bảo Nghi hoảng loạn chạy trốn về phía xa, nhưng càng chạy càng luống cuống, cuối cùng bị một hòn đá làm vấp ngã.
Côta vừa định bò dậy, nhưng ngang đầu lên đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Lý Quân.
“Âm!"
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!