Đối mặt với nhiều gia chủ thế gia võ đạo như vậy, nhưng hắn ta lại giết người dễ như trở bàn tay.
Muốn giết Lý Quân, không biết phải trả cái giá đắt như thế nào.
Lý do họ tụ họp ở đây là vì tin rằng nếu có nhiều gia tộc võ thuật đoàn kết lại thì bất kỳ kẻ thù nào cũng có thể dễ dàng bị đánh bại.
Nhưng rõ ràng không phải như vậy, nguy hiểm đã lên đến mức cao nhất, không ai muốn bị giết cả.
Quá là đáng sợ.
Lý Quân cũng không nhìn thi thể trên mặt đất, ánh mắt anh liếc qua đám người đang có mặt tại hiện trường.
Ánh mắt này giống như Ma thần đang nhìn một lũ kiến hôi, cái nhìn đó khiến đám cường giả rét lạnh.
Lúc này, trong lòng bọn họ chỉ cảm thấy kiêng ky, sợ hãi và kinh hoàng.
Một mình Lý Quân đàn áp khiến đám anh hùng không dám hé răng.
"Đám thế gia Giang Nam mấy người cũng chỉ có vậy."
Lý Quân lạnh lùng nói.
Nhìn sắc trời, vừa rồi còn áng mây đỏ, nhưng chỉ trong nháy mắt, mặt trời đã lặn xuống, bầu trời trở nên tối đen.
Khi trăng sáng lên cao, sẽ là lúc phá trận.
Đương nhiên, trước khi phá trận, Lý Quân phải giải quyết những người này để tránh bọn họ gây phiền phức cho mình.
"Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, chúng tôi đã xem thường cậu rồi."
Lúc này, Uông Minh Viễn cuối cùng cũng lên tiếng.
"Sao, ông muốn ra tay?"
Ánh mắt Lý Quân khóa chặt Uông Minh Viễn.
Anh biết, người duy nhất có thể xem là cường giả chân chính chỉ có một mình Uông Minh Viễn.
Nhưng Uông Minh Viễn không hề trả lời Lý Quân mà nhìn về phía những gia chủ thế gia võ đạo.
“Hơn ba mươi gia chủ thế gia võ đạo, lẽ nào lại bị một người đè đầu không ngóc dậy được? Chuyện này mà bị truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.”
Ý của Uông Minh Viễn rất rõ ràng, ông ta muốn những người này tiêu hao chiến lực của Lý Quân.
Bởi vì ông ta cảm thấy cơ hội chiến thắng trước Lý Quân đã giảm đi 10%. Cho dù bây giờ có ra tay, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lý Quân.
Nghe Uông Minh Viễn nói vậy, nơi này lại trở nên yên tĩnh.
Chẳng ai ngu ngốc, bằng lòng xông lên chịu chết cả.
Đúng lúc này, dưới chân núi đột nhiên truyền đến một âm thanh.
Mọi người nhìn sang, thấy một nhóm người đang vội vã chạy về phía này.
Dẫn đầu là một ông già đầu đầy tóc bạc.
Sau khi nhìn thấy ông ta, ánh mắt bọn họ sáng lên.
Ngay cả Uông Minh Viễn cũng vui mừng.
Bởi vì những người này đều là cao thủ thế hệ trước của Giang Nam.
Ông lão tóc trắng đi đầu là lão gia chủ của nhà họ Bộ - Bộ Trần, ông ấy cùng thế hệ với ba anh em Long Nho Phong, đã ở ẩn nhiều nam, không ngo lại xuất hiện ở đây.
"Một thằng nhãi ranh lại khiến cho đám thế gia Giang Nam không dám hé răng, Bộ mỗ bất tài, cũng muốn lĩnh giáo vài chiêu."
Người còn chưa tới gần nhưng giọng nói đã vang vọng.
“Bái kiến lão gia chủ."
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!