"Các người không sao chứ?" Lý Quân tiến đến bên cạnh người trung niên.
Người trung niên lắc đầu, sắc mặt có chút tái nhợt.
Lý Quân lấy một lọ đan dược ra và đưa cho người trung niên.
"Chia cho các anh em uống đi, mau chữa thương."
"Cảm ơn điện chủ."
Người trung niên định quỳ một chân xuống, nhưng được Lý Quân đỡ dậy.
“Không cần đa lễ, các người cứ ở đây chữa thương, tôi sẽ tự lên núi Thương Kỳ xem thử."
Nói xong, anh lập tức đi lên trên núi.
Đến nơi trước đó đã đào ra một cột đá, anh phát hiện một cái hố sâu, còn có vết máu dính lại, anh không khỏi rơi vào trầm tư.
Lúc đó anh cũng không hề giết người của nhà họ Viên, nhưng máu và tử khí trong hố rõ ràng là sau khi anh rời đi thì người nhà họ Viên bị giết.
Chẳng lẽ sau khi anh rời đi, Lý Thương hoặc người của nhà họ Long đã ra tay?
Lý Quân nghĩ đến một khả năng, nhưng chưa thể khẳng định.
Anh lại đi lên đỉnh núi, phóng tầm mắt nhìn xuống.
Anh mơ hồ cảm nhận được dấu vết trận pháp vận hành, nhưng đúng như lão đầu nói, muốn tìm ra trận nhãn thật không dễ dàng.
"Còn mười ngày nữa là đến đêm trăng tròn, mười ngày sau chính là ngày chết của Lý Thương." Lý Quân lẩm bẩm.
Đồng thời, đao A Tị đột nhiên xuất hiện trong tay anh, chân khí cuồn cuộn, mạnh mẽ đâm xuống dưới chân.
“Âm!"
Một đao giáng xuống, cả núi Thương Kỳ dường như rung chuyển.
Phát tiết xong cơn giận, Lý Quân mới thu đao lại, không quay đầu mà rời khỏi núi Thương Kỳ.
Hai giờ sau, một nhóm cao thủ nhà họ Viên đến.
Khi thấy xác chết đầy đất, một người đàn ông trung niên lộ ra sát khí.
“Là ai? Ai đã giết cháu của tao?"
Người trung niên kia gầm lên như sư tử giận dữ.
Vài du khách đứng xem náo nhiệt lập tức hoảng sợ bỏ chạy.
Nhưng chưa kịp đi xa, chỉ nghe thấy tiếng "phập phập", vài tia đao quang liên tục lóe lên, đầu của bọn họ rơi xuống đất.
Trong cơn giận dữ, nhị gia chủ của nhà họ Viên chỉ có thể trút giận lên người bọn họ.
Đối với nhà họ Viên, giết vài người qua đường là chuyện hoàn toàn không đáng kể.
"Điều tra tất cả du khách lên núi trong ba giờ qua, tôi muốn biết ai dám động đến người của nhà họ Viên ta."
Giọng nói của nhị gia chủ nhà họ Viên vô cùng lạnh lẽo.
Trong phạm vi mười mét xung quanh đều bị khí lạnh bao phủ.
Cùng lúc đó, tại vương phủ Giang Nam, Tô Thất Thất đang gọi điện thoại cho chồng của mình.
"Minh Viễn, anh mau về đi, con gái bị đánh trọng thương, ngay cả đại tướng dưới trướng anh là Đan Phi Hùng cũng bị giết rồi.”
"Anh không biết đâu, kẻ đó điên cuồng lắm, hoàn toàn không xem anh ra gì
cả."
Ở đầu dây bên kia điện thoại, một người đàn ông trung niên uy nghiêm mặt trầm như nước.
“Không ngờ ở đất Giang Nam lại có kẻ dám động vào con gái tôi, đúng là chán sống."
"Ở bên phía anh vẫn còn chút chuyện, cần mười ngày nữa mới có thể trở về, em lập tức cho người của tổ Mặc Nha đi giám sát hắn, đừng để hắn chạy thoát, đợi đến ngày anh trở về, chính là ngày hắn rơi đầu."
Giọng nói của Uông Minh Viễn vô cùng lạnh lẽo.
Đường đường là Giang Nam Vương, thống lĩnh toàn bộ tỉnh Giang Nam. Long quốc có ba mươi tư tỉnh, mỗi tỉnh đều có Tổng đốc trấn giữ, nhưng có ai dám xưng vương? Chỉ có Vương Minh Viễn mà thôi.
Vậy mà lại có người lại dám động đến thái tuế.
Chỉ là Tô Thất Thất lại có chút hoảng sợ, nói: "Minh Viễn, tên Lý Quân đó điên lắm, hơn nữa thực lực rất kinh khủng, lỡ như lúc anh không ở đây, hắn giết thẳng lên vương phue Giang Nam thì sao?"
“Đan Phi Hùng không còn, chỉ có một phó tổ trưởng của tổ Mặc Nha, e là không cản nổi hắn."
Uông Minh Viễn hừ lạnh: “Yên tâm đi, các thế gia võ đạo Giang Nam đều quy phục vương phủ Giang Nam ta, anh sẽ lập tức gọi điện cho nhà họ Viên và các thế gia khác, bảo bọn họ cử cao thủ đến bảo vệ vương phủ."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!