Rõ ràng, chiến bộ Nam Vực vẫn luôn chú ý tới Lý Quân.
Nhưng Lý Quân cung không qua ngạc nhiên.
Địa bàn của chiến bộ Nam Vực ở Giang Nam, bọn họ nhất định sẽ điều tra những cường giả trong phạm vi quyền hạn của mình.
"Ngồi đi."
Giang Bắc Huyền ra hiệu cho Lý Quân.
Lý Quân ngồi xuống ghế đá đối diện.
Ông cụ chỉ tay vào bàn cờ.
"Biết chơi cờ không?"
“Biết một chút."
Lý Quân thấy ông cụ đánh cờ một mình, một tay cầm quân trắng, tay kia cầm quân đen, hiện tại cờ trắng đã chiếm phần thắng lợi.
Lý Quân cầm quân cờ đen đặt xuống.
Hai mắt ông sáng lên.
“Không ngờ tuổi còn trẻ mà tài chơi cờ lại cao siêu như vậy, nước đi này quả thật là thiên tài."
Cứ vậy, Giang Bắc Huyền và Lý Quân bắt đầu chơi cờ, một người cầm quân trắng, một người cầm quân đen.
Tốc độ nhanh như bay, càng ngày càng nhanh, giống như tiếng trống trận đánh.
Cờ đen của Lý Quân vốn đang rơi vào thế bất lợi, nhưng khi rơi vào tay Lý Quân, thế cờ đột phá vòng vây, dần thoát khỏi tình thế bi thảm.
Cuối cùng, Lý Quân vẫn bại trận nhưng ánh mắt của Giang Bắc Huyền khi nhìn Lý Quân đã thay đổi.
“Ham muốn giết chóc của cậu quá mạnh, tính toán được mất quá nhiều cũng không tốt."
Lý Quân khẽ cười.
"Nếu không quyết tâm liều mạng đánh một trận, cá chết lưới rách thì cờ đen sợ là không kiên trì được lâu như vậy."
“Đại trượng phu sống trên đời nên uống rượu khi vui vẻ, giết người cũng phải vui vẻ."
Giọng điệu Lý Quân sắc bén và khí phách.
Giang Bắc Huyền thở dài một hơi rồi lắc đầu.
"Người trẻ tuổi sắc bén là tốt, nhưng cũng phải đánh giá tình hình, sức mạnh mà chiến bộ Trung Vực sở hữu vượt qua những gì cậu có thể tưởng tượng, hiện tại tứ trưởng lão của chiến bộ Trung Vực - Bạch Diệc Phi đang ở Giang Nam, chỉ cần cậu chịu cúi đầu xin lỗi có lẽ sẽ hóa giải được ân oán."
Giang Bắc Huyền biết rõ ân oán của Lý Quân và tứ trưởng lão, nhưng ý ông là bảo Lý Quân cúi đầu.
Nhưng với tính cách kiêu ngạo của Lý Quân, đây là điều không thể.
Lý Quân lắc đầu: "Trên đời này không một ai có thể khiến tôi cúi đâu."
"Đương nhiên nếu tứ trưởng lao muốn hóa địch thành bạn với tôi thì phải có chút thành ý, tôi cũng không phải là không tha thứ cho ông ta."
Nghe vậy, vẻ mặt Giang Huyền Bắc thay đổi.
Ông thật sự không ngờ Lý Quân lại ngông cuồng như vậy, bảo tứ trưởng lão cúi đầu trước hắn.
"Vậy sao mà được, tứ trưởng lão có thân phận gì cơ chứ."
Lý Quân ngạo nghễ nói: "Ân oán giữa tôi và tứ trưởng lão, vì sao chỉ có thể là tôi cúi đầu mà không phải ông ta.”
"Tất cả mọi người đều cho rằng, ông ta là tứ trưởng lão thì nên ở trên cao, Lý Quân tôi phải thấp hơn người khác một bậc, nhưng tôi sinh ra đã kiêu ngạo, không thể cúi đầu.”
Nói xong, Lý Quân nhìn thẳng Giang Bắc Huyền: "Thật không dám giấu diếm, hôm nay tôi tới là muốn biết nơi ở của Tứ trưởng lão tại Giang Nam, chỉ cần ông tiết lộ vị trí, tôi bằng lòng cho ông một cơ duyên để trao đổi."
Vẻ mặt Giang Bắc Huyền lạnh đi.
Lý Quân từ chối lời đề nghị của ông thì thôi, lại còn muốn moi được nơi ở của tứ trưởng lão từ ông, đúng là ngông cuồng.
Nếu tứ trưởng lão dễ giết như vậy, ông ta còn có thể sống tới hôm nay sao?
Lý Quân làm vậy khác nào đi tìm chết, hơn nữa còn liên lụy tới nhà họ Giang bọn họ.
“Tôi sẽ không nói cho cậu biết, cậu đi đi."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!