“Thực lực như vậy mà cũng dám ra tay."
Dứt lời, anh nhấc tay lên đánh úp về trước.
Không khí nứt toạc.
Kình khí va chạm, cánh tay của Nam Tam Thiên vặn vẹo, thậm chí cả nắm tay cũng nổ tung.
"Không thể nào!"
Sự tự tin vừa mới nhấc lên của Nam Tam Thiên đã bị xóa bỏ hoàn toàn.
Trong mắt ông ta chỉ còn lại sự sợ hãi, không nhịn được lùi về sau.
“Âm đùng!"
Một kình khí bay đến như gió lốc, dừng trên người ông ta.
Nam Tam Thiên bay vọt ra ngoài, lồng ngực bị đánh lõm lại, đập mạnh xuống đất rồi hộc máu.
Một chưởng vừa rồi của Lý Quân đã khiến lục phủ ngũ tạng của ông ta bị chấn thương.
Cảm giác chỉ cần cử động một chút cũng cảm thấy đau xuyên tim.
Cuối cùng ông ta cũng biết sợ.
"Nhanh, nhanh ngăn tên này lại."
Nhưng người nhà họ Nma chưa kịp ra tay thì Lý Quân đã bước đến trước mặt Nam Tam Thiên, xách cổ ông ta lên.
Nam Tam Thiên giãy giụa thế nào cũng chẳng làm gì được.
“Tôi đã nói nếu ông không tự kết liễu thì tôi sẽ khiến đầu ông chuyển nhà mà?”
Nam Tam Thiên cảm nhận được hơi thở chết chóc.
“Chờ đã."
Lúc này Nam Tiêu Vân lên tiếng.
Lý Quân quay đầu, nhíu mày:
“Huynh muốn ta thả ông ta ra?"
Trong giọng nói của anh mang theo chút thất vọng.
Tuy Nam Tam Thiên là chú hai của Nam Tiêu Vân nhưng lòng dạ đàn bà chỉ biết hại người hại mình.
"Không, ta muốn tự tay giết chết ông ta."
Lúc này Lý Quân mới nhếch miệng cười, ném Nam Tam Thiên xuống dưới chân Nam Tiêu Vân.
Đúng lúc này một giọng nói vui mừng truyền đến.
"Vân Nhi."
Một người phụ nữ kéo một bé gái xuất hiện.
"Mẹ, em gái."
Nam Tiêu Vân nhìn thấy mẹ mình thì quỳ gối xuống đất.