“Tớ còn có một chuyện muốn nhờ cậu... Nói đến đây, Đường Trúc có chút ngượng ngùng.
"Đường Trúc, chúng ta là bạn học cũ, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng”
“Tớ hy vọng lần này cậu có thể đại diện cho nhà họ Đường tham dự giao lưu võ thuật" Đường Trúc nói ra suy nghĩ của mình.
“Tại sao? Chẳng lẽ giao lưu võ thuật có tranh chấp gì à?” Lý Quân nghĩ ngờ hỏi.
Đường Trúc gật đầu: "Giao lưu võ thuật làm sao tránh khỏi việc động thủ đánh đấm được, văn không đứng nhất, võ không đứng hai, ai cũng muốn làm người đứng đău, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ân oán. Hơn nữa, mặc dù nhà họ Đường là gia tộc võ thuật nhưng lại đầu quân cho Chiến bộ Trung Vực, trong mắt những người khác thì chính là chó săn triều định. Từ xưa đến nay, chó săn triều đình đều bị người của giới võ thuật coi thường, đợt giao lưu trước nhà họ Đường cũng bị vài người sỉ nhục..”
Đường Trúc không nói tiếp, nhưng Lý Quân đã hiểu.
Đường Trúc hy vọng Lý Quân có thể giúp nhà họ Đường lấy lại chút thế diện.
Ban đầu, Lý Quân lười xen vào những chuyện như thế này, nhưng Đường Trúc đã giúp anh nhiều lần.
“Được, chuyện này tớ nhận lời."
"Đúng rồi, nãy cậu còn định nói gì nữa mà đúng không?"
Đường Trúc lắc đầu: "Là chuyện vừa rồi tớ nói đấy, ai ngờ cậu đã mở lời hỏi trước rồi”
Sau khi trò chuyện với Đường Trúc, Lý Quân rời khỏi tập đoàn
Nhưng vừa xuống lầu, anh đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trước cửa
Người kia xách một chiếc cặp, đang đi về phía bãi đậu xe.
Lý Quân vội vàng đuổi theo.
“Anh cả Nghiêm?”
Lý Quân thử gọi.
Ngay lập tức, bóng người kia dừng lại, anh ta quay đầu, khuôn mặt đẹp trai sáng lạn.
Người đàn ông để kiểu tóc vuốt ngược, thất cravat chỉnh tề.
Sau khi nhìn thấy Lý Quân, anh ta ngạc nhiên vui mừng nói: "Là Lý Quân đúng không?”
Nghiêm Phó, bạn cùng phòng đại học của Lý Quân.
Năm anh học đại học, trong phòng ký túc xá có bốn người, Nghiêm Phó lớn tuổi nhất nên mọi người đều gọi anh ta là anh cả Nghiêm.
Còn có Lưu Mãnh xếp thứ hai và Vu Hòa xếp thứ tư, Lý Quân xếp thứ ba nên ai cũng gọi anh là Tiểu Tam, Lý Quân đã nhiều lần phản đổi cái tên xui xẻo này.
Ký ức ùa về như thủy triều, từng kỷ niệm thời đại học cũng hiện lên như một thước phim tua nhanh.
Năm đó, mối quan hệ của cả phòng rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp, Lý Quân vì tội cố ý gây thương tích mà vào tù, sau khi anh được phóng thích thì không có cách nào liên lạc với mọi người, không ngờ lại gặp được anh cả Nghiêm ở đây.
"Thực sự là cậu sao!"
Sau khi Nghiêm Phó định thần lại, anh ta đi lại gần đấm vào ngực Lý Quân một cái.
"Cậu ra tù lúc nào đấy? Sao không nói một tiếng để anh em tụ họp. Lưu Mãnh và Vu Hòa cũng ở thủ đô, bọn anh lần nào đi liên hoan cũng nhắc tên cậu.”
Nghiêm Phó ni h ôm chầm lấy Lý Quân, sau đó kéo Lý Quân đi về phía bãi đậu xe.
“Bây giờ anh cả của cậu là nhân viên văn phòng, vừa phỏng vấn đậu chức giám đốc quản lý chỉ nhánh con của tập đoàn Quân Lâm, lương hàng năm tận năm mươi vạn đấy”
Nói xong, anh ta lấy chìa khóa ra bấm, đèn xe của một chiếc BMW 3 Series sáng lên.
"Thế nào, xe này đẹp chút Chúng ta đều tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng. Điểm khởi đầu đã cao hơn người khác..." Nói đến đây, anh ta dường như. nhận ra điều gì đó, đột nhiên im bặt.
Họ là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nhưng Lý Quân vừa ra trường đã vào tù, tiền đồ đều tan thành mây khói.
Nghiêm Phó trông có vẻ thô lỗ, nhưng anh ta rất tỉnh tế.
"Đúng rồi, Tiểu Tam, sao cậu lại xuất hiện ở đây, cậu cũng đến tập đoàn Quân Lâm xin việc à?”
Lý Quân lắc đầu: "Em không xin việc, em quen biết Tổng giám đốc Cố của tập đoàn Quân Lâm, em đến gặp cô ấy!"