Trước cổng trang viên nhà họ Vạn.
Lý Quân bước xuống từ chiếc taxi, đứng đó sờ cắm, trên mặt hiện rõ vẻ đắn đo.
"Ban ngày ban mặt thế này mà mình xông vào. đánh úp, có phải hơi quá quắt không nhỉ? Hay là đợi đến tối?”
"Thôi kệ, đã đến đây rồi, không vào cũng không được."
Nghĩ vậy, Lý Quân đi thẳng về phía cống lớn.
Nhưng vừa đến cổng, anh đã bị hai vệ sĩ mặc đồ. đen chặn đường.
“Anh là ai?”
"Tôi là người giao hàng cho nhà họ Vạn” Lý Quân nói.
Mặc dù Lý Quân rất đẹp trai, nhưng anh luôn ăn mặc xuề xòa, không phải là thương hiệu cao cấp gì. Ngày nay những người giao hàng cũng khá có tiền, họ mặc quần áo vài trăm nghìn đồng cũng là chuyện bình thường.
"Giao hàng? Hàng đâu?"
Đối phương lạnh lùng hỏi, trong mắt đầy vẻ cảnh giác.
Một người giao hàng không mặc đồng phục giao hàng thì cũng thôi, anh còn không có xe ba bánh? Không có xe ba bánh thì ít nhất cũng phải có hàng trong tay chứ!
"Hàng trong túi tôi, cho tôi vào trước đã."
Vệ sĩ: Anh nghĩ tôi dễ lừa vậy sao?
"Nhìn anh cũng không giống người giao hàng, anh rốt cuộc là ai?"
Một trong hai vệ sĩ lớn tiếng quát nạt Lý Quân.
"Cứ mắt nhằm mắt mở cho qua là được rồi, anh lại cố tình vạch trần tôi làm gì?”
Lý Quân thở dài.
Sau đó, anh đưa tay đánh vào cổ của vệ sĩ, người này lập tức mềm oặt ngã xuống đất.
Vệ sĩ còn lại lập tức muốn ra tay.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, cổ hẳn đã bị Lý Quân bóp chặt.
“Vạn Tử Hào ở đâu, dẫn tôi đi, nếu không tôi sẽ giết anh”
Vệ sĩ không khỏi rùng mình.
Nghĩ đến cách Lý Quân giải quyết đồng đội của mình lúc nãy, hẳn lập tức biết rằng nếu mình chống cự sẽ chỉ có con đường chết, bèn ngoan ngoãn gật đầu.
“Dẫn đường”
Lý Quân nói xong, đi theo sau anh ta.
Vệ sĩ cẩn thận bước về phía trước, nhưng trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ kế sách đối phó.
Làm vệ sĩ cho nhà họ Vạn, hắn cũng không ngốc, đã đoán ra được thân phận của Lý Quân.
Nghe nói gia chủ cử năm vị Tông Sư đi truy sát đều chết trong tay anh, Lý Quân đúng là sát tinh....
Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để báo động cho những người trong gia tộc.
Lúc này, hẳn nhìn thấy người hầu của nhà họ Mạn đang từ góc rẽ đi qua đây, suýt chút nữa va vào hắn.
Vệ sĩ đang định nói chuyện, nhưng đối phương đã cười chào hỏi hẳn: "Lưu Bằng, anh không phải đang canh gác ở cổng sao? Sao lại một mình chạy vào đây, nếu quản gia nhìn thấy, anh lại bị mảng đấy."
"Một mình?”
Vệ sĩ quay đầu lại, nhưng không thấy bóng dáng Lý Quân đâu.
Vừa định nói chuyện, hắn lại cảm thấy như có. một con dao vô hình kề trên cổ mình.