Biệt thự nhà họ Thôi.
Là một gia tộc lớn, biệt thự của nhà họ Thôi được xây dựng vô cùng xa hoa, chiếm diện tích hai mươi mẫu đất, với đãy đủ mọi tiện nghĩ.
Lúc này, bên trong biệt thự đang diễn ra một cuộc họp gia đình
Gia chủ nhà họ Thôi, Thôi Phong Thánh, ngồi ở vị trí chủ tọa, bên dưới là các chú bác, con cháu nhà họ Thôi.
Thôi Phong Thánh gõ ngón tay lên mặt bàn, vẻ mặt hân hoan nói: "Con trai tôi, Thôi Ngạn, hiện đang ở Sở Châu, bên cạnh Trần Nguyên Tỉnh. Nếu tôi đoán không sai, chỉ vài ngày nữa, Lý Quân sẽ chết chắc. Tập đoàn Quân Lâm lúc đó sẽ không có ai làm chủ, chúng ta sẽ thừa cơ mà tiêu diệt sạch mấy lão già trong hội đồng cổ đông của tập đoàn Quân Lâm, chiếm tập đoàn Quân Lâm về cho nhà họ Thôi. Như vậy, nhà họ Thôi của chúng ta sẽ nhanh chóng phát triển mạnh mẽ. Với công thức chế Thuốc Trường Thọ trong tay, việc đưa nhà họ Thôi trở thành gia tộc đứng đầu Long Quốc cũng là chuyện năm trong tầm tay!”
Nghe lời Thôi Phong Thánh, mọi người trong phòng đều sáng mắt lên.
"Lần này, Ngạn nhi thật sự đã lập công lớn cho nhà họ Thôi."
Một ông lão vuốt ve bộ râu, vui vẻ nói.
'Đúng vậy! Lúc đầu để Phong Thánh anh kế thừa vị trí gia chủ, quả nhiên là một lựa chọn vô cùng sáng suốt. Nhà họ Thôi của chúng ta nhất định sẽ hưng thịnh trong tay cha con anh."
Một ông lão khác cũng lên tiếng.
Trên mặt Trình Phong Thánh lộ ra vẻ đắc ý, nhưng vẫn nói: "Các chú quá khen rồi. Tuy nhiên, tôi nghĩ lợi ích của Thuốc Trường Thọ trong tay tập đoàn Quân Lâm quá lớn, chỉ sợ Trần Nguyên Tỉnh không chịu chia cho chúng ta một phần, mà sẽ bồi dưỡng người đại diện mới”
"Tuy nhiên, tôi đã nhận được tin tức, cơ sở nghiên cứu Thuốc Trường Thọ đang ở Thanh Châu.”
“Sau khi Trần Nguyên Tỉnh tiêu diệt Lý Quân, điều đầu tiên anh ta nghĩ đến chắc chắn là đi chiếm lấy tập đoàn Quân Lâm, mà chúng ta có thể ra tay trước, bắt giữ Tống Bạch Long, đoạt lấy công thức. Đến lúc đó, Trần Nguyên Tinh cũng không làm được gì!"
"Đợi đến khi sóng êm gió lặng, chúng ta sẽ lấy công thức ra sản xuất, đến lúc đó, chỉ cần đối tên là được”
Nghe vậy, mọi người đều phấn khích.
"Gia chủ quả nhiên là nhìn xa trông rộng, Trần Nguyên Tỉnh bỏ bao nhiêu công sức, cuối cùng hưởng lợi cũng là chúng ta, nhà họ Thôi chắc chắn sẽ quật khởi!”
Ngay lúc mọi người nhà họ Thôi đang chìm đắm trong niềm vui sướng.
"Ầm."
Cánh cửa biệt thự đột nhiên bị nổ tung.
Ngay sau đó, một người từ cánh cửa vỡ nát ngã vào, máu me be bét, trông như con chó chết.
Vô số ánh mắt đổ đồn vào người đó.
Khi họ nhìn rõ khuôn mặt của người đó, trong mắt ai nấy toát ra vẻ tức giận.
Bởi vì người bị ném vào chính là thiếu gia nhà họ. Thôi, Thôi Ngạn.
Ngay lúc này, một bóng người mới thong thả bước vào từ ngoài cửa.
Anh đút tay vào túi quần, thản nhiên như đang đi đạo trong vườn.
Chỉ có điều, cùng với sự hung hãng phá cửa xông, vào lúc nãy, rõ ràng ý đồ của Lý Quân không tốt như dáng vẻ thong thả anh đang biểu hiện.
“Mày là ai?"
Thôi Phong Thánh nhìn chằm chằm vào Lý Quân vừa xuất hiện.
Trên thực tế, trong lòng lão đã có một số phỏng đoán, chỉ là không dám tin.
Dù sao, một trong hai mươi tám Câu Hồn Sứ của Tu La là Trần Nguyên Tỉnh đã ra tay, đối phương làm sao có thể sống sót.
Lý Quân chậm rãi bước vào, sau đó giẫm chân lên mặt Thôi Ngạn, ánh mắt lướt qua những người đang có mặt.
"Xem ra người đến cũng khá đông đủ, đỡ cho tao phải đi tìm từng người.
Nói xong, ánh mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, quát lớn: "Thôi Phong Thánh, mày còn dám ngấp nghé tập đoàn Quân Lâm của tao, quả thực là muốn chết”
Tiếng quát này khiến Thôi Phong Thánh giật mình.
Bên cạnh, mấy lão già nhà họ Thôi và con cháu trẻ tuổi trong gia tộc đều ồ ạt đứng dậy.
Một lão già run rẩy chỉ tay vào Lý Quân: “Mày thật láo xược! Dám chạy tới nhà họ Thôi bọn tao ra oai! Mày...”
Lời còn chưa nói hết, Lý Quân đã biến mất tại chỗ.
Ngay khoảnh khác tiếp theo, khi xuất hiện lại, tay anh đã bóp lấy cổ họng của lão già, trực tiếp nhấc bổng ông ta lên.
Lão già không ngừng giấy dụa, thân hình gầy gò như một con gà con.
"Rắc!"
Ngay sau đó, Lý Quân một chưởng ném lão già xuống đất.
Đầu lão già va đập mạnh xuống đất, máu me be bét, ngã gục trong vũng máu.
"Anh ta giết chú ba...”
"Nhanh, mau gọi vài vị cung phụng đến bắt lấy kẻ này!"
Bầu không khí trong sân trở nên hỗn loạn.
Ngược lại, Lý Quân rất bình tĩnh, trực tiếp kéo ghế ra ngồi xuống.
"Gọi người? Tao thích suy nghĩ đó đấy, cứ gọi tất cả cao thủ đến đây đi."
Nghe lời nói của Lý Quân, Thôi Phong Thánh không khỏi cảm thấy run sợ.
Tên thanh niên này quá kiêu ngạo.
Cung phụng của nhà họ Thôi đến rất nhanh, chỉ trong mấy phút, đã có vài luồng khí tức cường đại hướng về phía biệt thự.
Đến khi một đám người phá cửa xông vào, vẻ mặt Thôi Phong Thánh cuối cùng cũng trở nên bình tĩnh: "Lý Quân, mày thật là kiêu ngạo, dám đến nhà họ Thôi quậy phá, hôm nay tao sẽ cho mày biết hậu quả của việc xông vào nhà họ Thôi”
Lý Quân chỉ cười khẩy, sau đó ánh mắt lướt qua những vị cung phụng vừa đến.
Có hai người là Hóa Kình, nhà họ Thôi cũng có thể xem như là một gia tộc mạnh.
"Mọi người đã đến đông đủ rồi nhỉ, vậy thì tiếp theo tụi mày có thể cùng nhau lên đường rồi”
“Thằng nhãi, mày nói gì?"
Một võ giả Hoá Kình cau mày hỏi.
Lý Quân không nói gì, anh từ từ đứng dậy, chân khí ngưng tụ trên tay, bỗng nhiên bùng phát, vỗ xuống đầu tên tên Hóa Kình vừa hỏi.
"Phụt!"
Dưới một chưởng, tên võ giả Hoá Kinh đó cảm thấy toàn thân bị khóa chặt, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay rơi xuống đầu, hộp sọ vỡ nát, ngã gục xuống đất
“Cái gì?"
Mấy vị cung phụng nhà họ Thôi đều biến sắc.
Đặc biệt là vị võ giả Hóa Kình còn lại, không chút do dự quay người bỏ chạy.
Tuy nhiên, Lý Quân đã tung nắm đấm trực tiếp vào lưng tên võ giả Hóa Kình đó.
"Phụt!”
Chân khí xâm nhập cơ thể, thân thể bị xuyên thủng, ngã sấp xuống đất.
Lý Quân chính thức bắt đầu cuộc tàn sát.