Mọi người ở Ngô Châu nơm nớp lo sợ. Mà mấy người từ Sở Châu tới vẻ mặt ngơ ngác, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Sao tên râu quai nón này chỉ nói một câu mà đã có hiệu quả dữ vậy?
Có người thấp giọng nói nhỏ với mấy người bạn bên cạnh vài câu, giúp bạn mình phổ cập kiến thức ở Ngô Châu.
Sau đó cả đám nhìn về phía Ngô Huyền Tiễn, ánh mắt đã có sự sợ hãi. “Thì ra là hắn!”
Loan Thục Ninh lúc này là người có tâm tình phức tạp nhất, lúc Lý Quân gọi điện, cô cũng có chút suy đoán, nhưng vẫn không thể tin được.
Không ngờ thực sự là người này.
Đối phương ở trước mặt Lý Quân thì phục tùng, nhưng đối với người khác rất ác liệt hung bạo, đối lập rõ rệt.
Lý Quân làm thế nào mà khiến tên bạo quân Ngô Châu này ăn nói khép nép dữ vậy.
Loan Thục Ninh chỉ cảm thấy trên người Lý Quân có quá nhiều bí mật, vốn cô cho rằng cô đã hiểu rõ Lý Quân, bây giờ mới phát hiện Lý Quân càng thêm thần bí.
Ngô Huyền Tiễn đứng ở nơi đó, giống như một pho tượng Phật lớn phủ xuống địa phủ, trấn áp tất cả yêu ma quỷ quái.
Dưới khí thế mạnh mẽ của Ngô Huyền Tiễn, ai cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Dương Hoa Nhài kiêu ngạo bây giờ chỉ hận không thể cắm đầu xuống đất, giả làm đà điểu.
Lý Quân biết có Ngô Huyền Tiễn đứng ở đây, người khác cũng không có tâm trạng chơi bời nữa nên chủ động rời đi, đích đến là phòng khách sạn mà Nam Cung Tuyết đã chuẩn bị sẵn cho bọn họ.
Mãi cho đến khi Lý Quân rời đi, trong sảnh bi a mới bùng nổ một trận ồn ào.
“Có cái gì hay ho chứ, ỷ vào có chút quan hệ với Ngô Huyền Tiễn, cáo mượn oai hùm mà thôi."
Dương Hoa Nhài cảm thấy thật mất mặt, nhịn không được tức giận nói: "Tự mình có bản lĩnh mới là bản lĩnh thật sự, mượn uy phong của người khác thì có thể khiến cho mình giỏi hơn sao?”
Nghe cô ta nói như thế, rốt cục có người nhịn không được phản bác.
"Cô sợ là không biết thân phận của Lý Quân chứ gì, tập đoàn Quân Lâm là của anh ấy, giá trị thị trường hơn tám ngàn tỷ, giá trị cá nhân của Lý Quân hơn hai ngàn tỷ, anh ấy chính là người giàu nhất ở Sở Châu."
Dương Hoa Nhài bị sự thật này vả vào mặt đau điếng.
“Cho dù có tiền thì thế nào? Ai biết tiền của anh ta có quang minh chính đại hay không?”
Dương Hoa Nhài tức giận quay người bỏ đi, cảm giác như cô ta đang muốn chạy trốn.
Hôm nay cô ta cảm thấy bản thân như một trò hề.
Cao Minh cũng không định ở lại, ngẫm lại lúc trước hắn bàn chuyện làm ăn trước mặt người giàu nhất Sở Châu mà cảm thấy vô cùng mất mặt.
Còn lại một đám nam nữ ở Ngô Châu, vẻ mặt ai nấy cũng đều phức tạp, có mấy người lúc nãy không để mắt tới Lý Quân, giờ khắc này đều yên lặng ngậm miệng.
“Đúng rồi, cậu vừa rồi nói tên kia là bạo quân ở Ngô Châu hả, nói cho tôi biết vài chuyện của tên đó đi.”
Có người hỏi về Ngô Huyền Tiễn.
“Người kia ở Ngô Châu chỉ cần nghe tên thôi cũng khiến trẻ con ngừng khóc đó...”
Hai mươi phút sau. Ngô Huyền Tiễn chở Lý Quân đi tới khách sạn Duy Cảnh.