“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Đường Trúc vô cùng lo lắng.
“Tôi sẽ gọi cho vệ sĩ của Long Nha đến ngay bây giờ.”
“Mặc dù chuyện này vi phạm kỷ luật của bộ Chiến, nhưng để cứu Lý Quân, tôi chỉ có thể làm như vậy.”
Long Nha nói. Đường Trúc và Hạ Vân Huy rơi vào im lặng. Dẫn người của Chiến Bộ xông vào một gia đình bình thường là không được phép, đặc biệt là ở vùng đất Thủ đô này, và nếu như tin tức bị truyền ra, ngay cả với thân phận của Long Nha, bọn họ e rằng cũng sẽ bị trừng phạt.
Tuy nhiên, tính mạng của một người đang bị đe dọa, và đúng là hiện tại không thể quan tâm đến nhiều chuyện như vậy được.
Cũng trách là do Lý Quân quá mức bốc đồng, lại không có thường thức.
Lý Quân đang đi thẳng vào sâu trong trang viên.
Những tên vệ sĩ của nhà họ Hà vốn dĩ đã rút lui khỏi trang viên nhưng đột nhiên dường như bọn họ lại được tiếp thêm tự tin, đứng yên tại chỗ không tiếp tục rút lui nữa.
Cùng lúc đó, có vô số người từ bốn phương tám hướng đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn chặn đứng đường lui của Lý Quân.
Hà Kính Tùng đứng phía sau, trên người mặt một bộ quần áo màu đen rộng rãi, đứng bên cạnh còn có Nhạc Khôn Bằng và con trai là Hà Sâm An, xuất hiện trong tầm mắt của Lý Quân.
Đây là lần đầu tiên Hà Kính Tùng gặp mặt trực tiếp Lý Quân.
Kẻ thù đỏ mắt nhìn nhau, giữa hai bên có sát khí tỏa ra vô cùng mạnh mẽ.
“Lý Quân, tôi không ngờ cậu thật sự dám đến đây, tôi nên khen là cậu dũng cảm hay là nói cậu ngu ngốc?”
Hà Kính Tùng giễu cợt nói, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Có vẻ như ông đã chuẩn bị rất kỹ.”
Lý Quân không hoảng không loạn một chút nào, bình tĩnh quan sát xung quanh trang viên một lượt rồi nói: “Không thể không nói, các gia đình gia thế như các người thật sự rất biết hưởng thụ, một trang viên lớn như vậy, nó đáng giá hàng chục tỷ, đúng không?”
“Thật không công bằng khi người dân của Long quốc mỗi ngày đều phải vật vã mưu sinh đến mệt chết vẫn không kiếm đủ tiền đặt cọc cho một căn phòng, mà các thế gia như các người thế này, lại có thể nắm giữ chín mươi chín phần trăm tài sản của xã hội.”
“Đến lúc này mà cậu vẫn còn tâm tư suy nghĩ đến những chuyện này sao?” Hà Kính Tùng nhịn không được cười ra tiếng: “Chờ một chút đến khi cậu chứng kiến được món quà mà tôi cất công chuẩn bị cho cậu, thì chắc hẳn đến lúc đó cậu không còn tâm trạng để nghĩ nhiều như vậy đâu.”
Nói xong, Hà Kính Tùng phất phất tay.
Những tên vệ sĩ còn lại nhao nhao móc súng ra, tất cả các nòng súng lạnh như băng đều nhắm về phía Lý Quân.
Nếu như những tên vệ sĩ này đồng loạt nổ súng thì đối với người bình thường chỉ sợ sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
“Lý Quân, đối với quà mà tôi cất công chuẩn bị riêng cho cậu, cậu có thích hay. không?”
Vẻ mặt Hà Kính Đình vô cùng đắc ý hỏi.
Chỉ thấy Lý Quân lắc lắc đầu: “Chỉ với những người này mà muốn đối phó với tôi à?”
“Đương nhiên là còn hơn thế nữa.” Hà Kính Tùng vỗ vỗ tay. Trong giây tiếp theo.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà.
Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Ở giữa hai hàng lông mày, trên thái dương, vị trí trái tim và các bộ phận quan trọng khác trên người của Lý Quân đều xuất hiện dày đặc những chấm đỏ.
Nếu cẩn thận đếm, sợ là có hơn một chục chấm đỏ.
Đây là dấu hiệu tầm nhìn của tay súng bắn tỉa.
Bên kia thật sự đã phục kích hơn chục tay súng bản tỉa trong nhà.
Ở đây ai cũng đều biết rằng mỗi một tay súng bắn tỉa đều rất quý giá.
Vì vậy chỉ phí đào tạo hơn một chục tay súng bắn tỉa hạng nhất như thế này chắc chắn rất lớn.
Đây chính là thủ đoạn của nhà họ Hà.
E rằng chỉ cần Lý Quân cử động một động tác nhẹ, thì ngay lập tức anh sẽ bị cho máu thịt be bét.
Ai cũng biết rằng uy lực của súng bắn tỉa vô cùng đáng sợ, đặc biệt là cỡ nòng siêu lớn như thế này, đến cả tấm thép cũng có thể bị bản thủng.
Cho dù là áo giáp hay khiên chắn gì đó, khi đối mặt với loại súng này, thì cũng chỉ mỏng manh như tờ giấy mà thôi.
Bị nhiều nòng súng nhắm vào như vậy, chỉ sợ là bậc tông sư, cũng phải đành ngậm ngùi ôm hận mà thôi.
Dù sao bậc tông sư cũng là con người máu thịt, không phải là thần tiên.
“Những thứ này đủ để giết được cậu chưa, nhưng vì tôi sợ cậu chết không đủ đau khổ, nên tôi còn chuẩn bị một món quà to gấp đôi cho cậu.”
Hà Kính Tùng cười nói.