Ở cổng chính.
Đám người Ngụy Nhiên trợn mắt há mồm.
Họ không bao giờ có thể nghĩ đến Lý Quân có thể mời Hoàng Giang Triều - hoàng đế Sở Châu đến.
Với lai lịch của Ngụy Nhiên, hắn thực sự không đủ tư cách để có bất kỳ giao điểm nào với Hoàng Giang Triều.
Nhưng bình thường từ miệng cha mẹ, thỉnh thoảng hắn cũng có thể nghe. được một số thông tin nội bộ về giới thượng lưu ở Sở Châu
Trong miệng cha mẹ hắn, Hoàng Giang Triều nắm giữ quyền sinh sát, đồng thời là chủ nhân của giới tài phiệt đầu tiên ở Sở Châu.
Một câu của ông ta có thể quyết sinh chuyện sinh tử của rất nhiều doanh nghiệp.
“Lý Quân biết Hoàng Giang Triều, nếu Hoàng Giang Triều có động thái với công ty riêng của nhà mình, chẳng phải sẽ là ...”
Nghĩ đến đây, cơ thể Ngụy Nhiên không khỏi run rẩy.
Bên kia, Lý Quân vừa hút thuốc vừa nói: “Các vị đều là người bận rộn, hôm nay vì giúp tôi mà chạy đến nơi đây, thật sự làm phiền mọi người rồi
“Em trai Lý, lời này của cậu khách khí rồi.” Hoàng Giang Triều cười nói.
“Tại Sở Châu, không biết bao nhiêu người muốn bị cậu làm phiền mà còn không có cơ hội kìa.”
“Tuy nhiên đối phó loại tôm tép như vậy, em trai Lý cứ gọi điện thoại, người anh là tôi đây nhất định sẽ giúp cậu xử lý ổn thỏa, đâu cần phải tự mình tới một chuyến.”
Hoàng Giang Triều xưng hô với Lý Quân tự nhiên biến thành lão đệ, trong nháy mắt đã rút ngắn mối quan hệ.
Bên cạnh, Chu Bỉnh Khôn cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, vừa rồi tôi hỏi thăm một chút, công ty nhà tên Ngụy Nhiên kia còn không chen vào được top hai trăm ở Sở Châu, đâu có đáng giá để cậu phải tự ra tay.”
“Hay là tôi gọi một cú điện thoại để cho tên Nguy Nhiên này nhận giáo huấn? Đúng lúc cha hắn là thành viên Phòng Thương mại Sở Châu, lát nữa tôi gọi điện thoại trục xuất ông ta khỏi Phòng Thương mại.”
Mạnh Thanh Thiển đứng bên cạnh nghe được thì run rẩy.
Vị này đúng là chủ tịch Phòng Thương mại Sở Châu.
Ở phía bên kia, Ngụy Nhiên thậm chí còn sợ hãi hơn.
Hoàng Giang Triều, Hoàng đế Sở Châu, Chu Bỉnh Khôn, Chủ tịch Phòng Thương mại, còn những người còn lại thì sao?
“Đây là bạn gái của em trai Lý?”
Hoàng Giang Triều nhìn về phía Mạnh Thanh Thiển đang đứng ở nơi đó tay chân luống cuống.
Mặc dù Mạnh Thanh Thiển là hoa khôi, ngày thường được mọi người săn đón, nhưng hiện tại cũng có chút câu nệ.
Dù sao không ai trong số những người có mặt ở đây có hào quang mà một cô gái nhỏ như cô có thể chịu đựng được.
“Chỉ là bạn bè thôi.” Lý Quân cười, giới thiệu cho Mạnh Thanh Thiển: “Vị này là ông chủ Hoàng - Hoàng Giang Triều, vị này là ông Chu - Chu Bỉnh Khôn, vị này là Vương Hữu Lân...”
Lý Quân lần lượt giới thiệu từng người một, mỗi khi giới thiệu đến một người, Mạnh Thanh Thiển đều chủ động bắt tay chào hỏi.
Mặc dù không biết thân phận của đối phương là gì, nhưng trong lòng cô hiểu rõ một điểm, những người này nhất định không tầm thường, dù sao
người bình thường cũng không có khí chất như vậy.
Bởi vì Lý Quân nên Hoàng Giang Triều và những người khác cũng rất hòa ái dễ gần, cũng không có chút kiêu ngạo nào.
Ở bên kia, Ngụy Nhiên và đám bạn của hắn bị dọa đến mức chân mềm nhữn.