Kim Thế Di lớn tiếng nói.
Nếu không phải vì hẳn không thể đánh bại Lý Quân thì bây giờ đã không nhịn được muốn ra tay rồi.
“Tên Lý Quân này quả thật có chút quá đáng, thái độ vừa rồi rõ ràng là đang mắng người.”
“Đừng nói đến Kim Thế Dị, đổi lại là tôi, tôi cũng không chịu nổi.” Đám đông thấp giọng bàn tán.
Quách Hiểu Đình nói thêm những lời khó nghe: “Lý Quân, bây giờ anh cứng miệng bao nhiêu thì khi thiếu nhà nhà họ Thôi tới, anh càng đáng thương bấy nhiêu thôi.”
“Kim thiếu đã cho anh một cơ hội giữ lại mạng sống, nhưng anh lại không biết trân trọng, bây giờ lại xúc phạm đến Kim thiếu, anh hoàn toàn xong đời rồi.”
“Cô câm miệng lại đi, một đám ngu xuẩn y như nhau” Lý Quân không có ấn tượng tốt với Quách Hiểu Đình nên nói thẳng.
“Anh...” Quách Hiểu Đình tức đến run người. Nam Cung Tuyết cũng không nói nên lời.
Cô không hiểu Lý Quân nghĩ gì, đã đắc tội đến Kim Thế Di mà không thèm giảng hoà.
“Nếu suy đoán của tôi là chính xác thì không đến năm phút nữa, cậu sẽ nhận được điện thoại từ cha mình.”
Lý Quân nhìn Kim Thế Di nói: “Lần trước cha cậu cầu xin tôi, nói con trai ông ta không nên thân, nhờ tôi giúp quản giáo, ban đầu tôi đồng ý. Nhưng không ngờ cậu không những không nên thân mà nhân phẩm cũng chẳng ra sao.”
“Tôi sẽ không nhận một người như cậu.”
Lời nói của Lý Quân khiến mặt Kim Thế Di phủ đầy băng giá.
Kim Thế Di nghiến răng nói: “Tên nhóc kia, bây giờ anh đang cố gắng tận dụng miệng lưỡi của mình thêu dệt trò cười, rồi sẽ có lúc anh phải khóc.”
Quách Hiểu Đình cũng giễu cợt: “Tên họ Lý kia, đừng khoác lác nữa, anh dùng tên tuổi chú Kim ra bày trò, đến lúc chú Kim biết thì anh không chịu nổi đâu.”
Bạch Tinh bên cạnh không nhịn được khuyên nhủ: “Lý Quân, anh bớt nói vài câu đi, Kim thiếu lên giá có chút quá đáng, nhưng anh không cần phải làm mất lòng người ta”
Lý Quân ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của những người xung quanh.
Nam Cung Tuyết do dự một lát rồi nói: “Lý Quân, thật ra...”
“Tin tưởng tôi.”
Lý Quân trực tiếp cắt ngang lời nói của cô.
Nam Cung Tuyết bắt gặp ánh mắt của Lý Quân, nghĩ rằng tất cả những điều này đều là phiền toái mà cô đã gây ra cho Lý Quân, vì vậy cô không nói thêm gì nữa.
“Đã năm phút rồi.”
Kim Thế Di nhìn đồng hồ: “Không phải anh nói năm phút nữa tôi sẽ nhận được điện thoại của cha tôi sao? Anh còn gì để nói không?”
“Căn bản anh ta toàn nói những điều vô nghĩa, bây giờ chắc cũng lại tìm thêm cái cớ nào đó nữa thôi.”
“Đem cha người khác ra nói đùa, đúng thật là quá đáng.” Lý Quân mỉm cười nói: “Đừng nóng nảy, có lẽ cũng có khả năng là sáu, bảy phút.” “Ha hai”
“Cái tên Lý Quân này chết đến nơi rồi còn cứng miệng, sao không nói bảy mươi, bảy trăm phút luôn đi?”
Mà Lý Quân lại đưa thẻ ngân hàng cho Nam Cung Tuyết.
“Tiểu Tuyết, sau này đừng tìm Kim Thế Di nữa, anh ta không giúp được cô đâu.”
“Về phần Kim Gia Hào có gọi điện thoại hay không cũng không thành vấn đề, dù sao Kim Gia Hào đã hứa với tôi sẽ dạy dỗ con trai ông ta, nếu ông ta không dạy được thì tôi lại ra tay.”
Ánh mắt Kim Thế Di lộ ra vẻ tức giận: “Tên kia, anh đã nhiều lần sỉ nhục cha tôi, anh thật sự cho răng nhà họ Kim của tôi dễ chọc vào sao?”
Lý Quân bật cười một tiếng rồi xoay người đi thẳng ra ngoài phòng riêng.