Diệp Lăng Tiêu hoảng hốt: "Ngươi ... ngươi định làm gì?"
Chưa nói hết câu, kẻ áo đen đã giơ tay, chộp lấy đầu của Diệp Lăng Tiêu.
Từng vệt sáng đỏ như máu lan ra từ lòng bàn tay ông ta, bao phủ lấy Diệp Lăng Tiêu.
Diệp Lăng Tiêu hoàn toàn sợ hãi.
"Ngươi là người Vu tộc ... ngươi muốn làm gì?"
Diệp Lăng Tiêu biết Vu tộc có vô số bí pháp, biến người ta thành thứ người không ra người, ma không ra ma.
Bây giờ thì ông ta đã hiểu vì sao lúc nãy chấp sự Vương lại bảo ông ta là bảo vật lớn nhất rồi.
Tên Vu tộc này muốn luyện ông ta thành con rối, thành nô lệ. Lúc đó sống còn khổ hơn chết.
Ông ta sợ đến mức toàn thân run rẩy.
Diệp Lăng Tiêu vô cùng hối hận, Liên Minh Chính Đạo độc ác đến vậy, biết thế ông ta đã sớm nương nhờ Lý Quân.
Nghe đồn Lý Quân giết cả Lâm Lạc, sau lưng còn có một cao thủ siêu cấp. nhà họ Diệp mà quy phục Lý Quân thì vẫn còn một đường sống chứ không rơi vào bước đường này.
Đáng tiếc không có nếu. nhà họ Diệp đã hết đường.
Ánh đỏ cuồn cuộn tràn vào, gương mặt Diệp Lăng Tiêu méo mó, đôi mắt dần đờ đẫn.
Kẻ áo đen phát ra tiếng cười quái dị.
Luyện hóa một Huyết Sát Nô không hề dễ, nhất là khi đối phương lại là cao thủ Bán Bộ Thần Cảnh đỉnh phong. Vậy mà lúc này lại trơn tru lạ thường.
Chấp sự Vương cũng bất giác nhoẻn cười.
Đúng lúc ấy, hai mắt Diệp Lăng Tiêu bỗng bật mở, một luồng lực phản kháng mạnh mẽ bật lên từ trên người ông ta.
"Không! Mình không thể bị luyện thành con rối. Sương nhi đã nương nhờ Lý Quân, Liên Minh Chính Đạo vì đối phó Lý Quân, chắc chắn sẽ ra tay với Sương nhi."
"Nếu mình biến thành Huyết Sát Nô, rất có thể bọn chúng sẽ dùng mình để đối phó với Sương Nhi. Tuyệt đối không được! Nếu vậy thì mình thà chết còn hơn."
Hai mắt Diệp Lăng Tiêu đỏ ngầu, từng luồng hơi thở cuồng bạo lan tràn, muốn xé toạc phong ấn.
"Nhanh giúp ta một tay! Hắn muốn tự bạo, phải đè xuống, nếu không sẽ thành công cốc hết!"
Người áo đen quát lớn.
Bên cạnh, đám người chấp sự Vương vội áp tay lên vai kẻ áo đen, dồn lực vào thân ông ta.
Thoáng chốc, ánh đỏ trên tay người áo đen bùng nổ, đánh sầm xuống. Lực lượng trên người Diệp Lăng Tiêu lập tức bị ép trở lại.
Sắc mặt Diệp Lăng Tiêu vặn vẹo, gân xanh nổi cuồn cuộn, miệng gò thét như dã thú.
Ông ta muốn vùng thoát, muốn tự bạo, không muốn mình biến thành thanh kiếm trong tay bọn chúng, rồi ra tay Lý Quân và con gái.
Nhưng dưới sự trấn áp của kẻ áo đen cùng nhiều cao thủ, ông ta không làm nổi.
Dần dần, máu trào ra từ thất khiếu của Diệp Lăng Tiêu, từng lỗ chân lông cũng rỉ những giọt máu li ti.
Ngươi áo đen tiếp tục luyện chế.
Một cậu bé chừng bảy tám tuổi đang run rẩy nép trong góc, thấy cảnh đó thì lao ra.
Những người khác đều bị phong ấn, nhưng thang bé chưa tu luyện nên ngược lại là người duy nhất còn cử động được.
Đứa bé là con út của Diệp Lăng Tiêu.
Cậu bé lao tới, muốn đẩy kẻ áo đen ra.
Mặt kẻ áo đen lạnh băng, tay kia vung lên chộp thẳng vào đầu đứa bé.
"Đồ tạp chủng, chết đi!"
Chưởng kình sắc bén, không hề nương tay.
Đứa bé không có tu vi, nếu bị đánh trúng sẽ vỡ nát đầu.
Người nhà họ Diệp xung quanh tức giận gào thét, hai mắt đỏ bừng.
Tiếc là tu vi bị phong ấn, hoàn toàn không thể cứu giúp, chỉ đành trơ mắt nhìn.
Đúng lúc này.
Âm ầm!
Cánh cửa buồng giam bị phá toang, một bóng người xông vào.
Chính là Lý Quân.
Anh vừa kịp nhìn thấy cảnh tượng này.