Lão giả rất đắc ý.
Khi Lý Quân ra tay đánh bay tên cao thủ Thần Biến kia, ông ta đã nhận ra anh.
Nhưng ông ta chưa vội ra tay, chỉ âm thầm đề phòng, cảnh giác với cao thủ đứng sau Lý Quân.
Quan sát kỹ, ông ta phát hiện sau lưng Lý Quân không có ai cả, thậm chí không một trợ thủ. Anh đến một mình, đến đây thì ông ta hoàn toàn yên tâm.
Ông ta biết suy đoán của chấp sự Ngô Đào là đúng, thậm chí còn không định gọi vị chấp sự đã vào địa lao trở ra. Ông ta tự tin chỉ bằng sức mình là đủ bắt Lý Quân.
Chỉ cần bắt được Lý Quân, công lao ngập trời sẽ thuộc về ông ta.
Dạo này Liên Minh Chính Đạo tổn thất quá nặng vì Lý Quân, vì vậy giá trị của Lý Quân càng lúc càng cao, giết Lý Quân sẽ lập được công rất lớn.
Chớp mắt, một luồng hơi thở kinh người khóa chặt Lý Quân.
"Chấp sự Ngô Đào biết ngươi đi cùng Diệp Y Sương, nên đoán ngươi có thể đến cứu nhà họ Diệp, ông ấy đã phái ta với chấp sự Vương tới đây. Đáng tiếc là người bảo vệ của ngươi không xuất hiện. Nhưng vậy cũng tốt, việc như này không cần chấp sự Vương ra tay, một mình ta đã đủ nghiền nát ngươi rồi."
"Đã tự dâng tới cửa, thì ngoan ngoãn quỳ xuống cho ta."
Dứt lời, lão già lao đến, trên bàn tay cuộn lên từng dải kình khí, tựa lưỡi kiếm phá trời, xé gió rít rào.
Đối mặt một Bán Bộ Thần Cảnh đỉnh phong, Lý Quân không dám lơ là như khi đấu với đám Thần Biến trước đó.
Anh bước lên một bước, khí thế bốc lên hóa thành một cuồng long, gầm thét lao ra ngoài.
Hai luồng sức mạnh va chạm, dấy lên một cơn bão năng lượng.
Ngay lúc ấy, một luồng kiếm quang lao ra từ trong tay lão giả, trực tiếp bẻ cong không gian.
Kiếm vừa đâm ra, đã áp sát trước ngực Lý Quân.
Ông ta tỏ vẻ đắc ý.
Tốc độ của thanh kiếm cực kỳ nhanh, đủ để chém chết Lý Quân.
Đó chính là sức mạnh của Bán Bộ Thần Cảnh đỉnh phong.
Dù ông ta chỉ thuộc loại yếu ở cảnh giới này, xếp hạng 90 trên Thiên Bảng, còn thấp hơn cả Diệp Lăng Tiêu. Nhưng thì sao, một Lý Quân non nớt không thể đỡ nổi một chiêu này của ông ta.
Quả nhiên, dưới kiếm quang, Lý Quân chưa kịp phản ứng đã bị đâm xuyên.
Nhưng nụ cười của ông ta vừa thoáng hiện đã tắt phụt, đồng tử bỗng co rút.
Bởi khi mũi kiếm xuyên qua, thân hình Lý Quân lại trở nên trong suốt, rồi biến mất hắn.
Ông ta chỉ đâm trúng một tàn ảnh.
Khoảnh khắc ấy, ông ta sởn da gà, vội xoay người bổ một kiếm ra sau.
Bởi ông ta đoán Lý Quân sẽ đánh lén sau lưng.
Một kiếm chém xuống, ông ta ngẩn ra, phía sau trống trơn, hoàn toàn không thấy bóng Lý Quân.
Đang lúc chấn động thì ông ta lại thấy Lý Quân đã quay về đúng vị trí ban đầu, như chưa hề di chuyển.
Dĩ nhiên Lý Quân không đứng im. Không thì đã bị kiếm đâm chết rồi.
Thực tế, tốc độ của anh quá nhanh, lão giả hoàn toàn không bắt kịp.
Trái tim ông ta đập mạnh, một cảm giác nguy cơ mạnh mẽ ập lên.
Ông ta nhận ra Lý Quân không hề dễ ăn như mình nghĩ, thậm chí hoàn toàn vượt khỏi khả năng đối phó của ông ta.
Lúc này, lão giả định báo tin cho chấp sự Vương trong địa lao.
Âm!
Một nắm đấm khổng lồ phóng to dần trong tầm mắt của ông ta.
Cú đấm nện xuống.
Ông ta bị đánh bay, bay vòng giữa không trung rồi rơi bịch xuống tận mấy chục mét.
Vừa chạm đất, một bàn chân lớn từ trên giáng xuống.
Ông ta đang định chống trả nhưng đã muộn.
Ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển, đá vụn bắn tung, một cái hố sâu hoắm xuất hiện.
Dưới đáy hố là cái đầu của lão giả.
Xương sọ dưới bàn chân đã nứt toác, hai mắt ông ta chìm vào bóng tối.
Lý Quân bước tới cửa địa lao, ngón tay búng ra một tia sáng lên trận pháp ở cửa.
Trận pháp sụp đổ, anh sải bước đi vào.
Trong một buồng giam của địa lao.