"Quang Kiếm Lôi Ngục đó là vật mà Dương Tiếu quyết tâm phải có, kết quả lại bị thằng nhóc này cướp mất, thảo nào Dương Tiếu lại tìm hắn ta gây phiền phức."
"Dương Tiếu này quen thói ngang ngược kiêu căng rồi, thằng nhóc này e rằng gặp xui xẻo rồi.”
"Thiên Lôi sơn trang là nơi dễ đắc tội sao, Trang chủ của Thiên Lôi sơn trang còn thường xuyên làm chuyện giết người cướp của, nói không chừng Dương Tiếu chỉ cần giết thẳng nhóc này, không cần tốn một viên Linh Thạch nào mà lại có không Quang Kiếm Lôi Ngục."
Những người xung quanh xì xào bàn tán.
“Trong buổi đấu giá ai có tiền thì người đó có được đồ, đâu có lý lẽ chỉ cho phép hắn đấu giá, không cho phép người khác ra giá."
Hoàng Phủ Hồng Thường bất bình nói.
Tuy nhiên, trên mặt Lý Quân lại không có nhiều biến động cảm xúc, anh lạnh nhạt liếc nhìn Dương Tiếu một cái.
Ban đầu vì vừa có được Quang Kiếm Lôi Ngục nên tâm trạng anh khá tốt, lười để ý đến hắn ta, không ngờ đối phương lại được đà lấn tới.
"Nhóc con, sao, sợ rồi à? Trước đó không phải rất kiêu ngạo sao? Nếu sợ thì lập tức quỳ xuống dập đầu cho tao, ngoan ngoãn dâng Quang Kiếm Lôi Ngục lên bằng hai tay, tao có thể tha cho mày một mạng chó."
Dương Tiếu nói một cách ngông cuồng.
Từng ánh mắt đổ dồn về phía Lý Quân, có tiếng thở dài, có sự đồng cảm, có lòng thương hại, cũng có cả sự hả hê.
Dương Tiếu nổi tiếng từ lâu, còn Lý Quân lại vô danh tiểu tốt, hơn nữa lại ngồi ở khu vực bình thường, nói không chừng đấu giá Quang Kiếm Lôi Ngục đã dùng hết toàn bộ tài sản, kết quả lại không giữ được.
Nhưng đay chính là quy tac của Gia Thanh Địa, ca lớn nuốt cá bé, cường giả vi
tôn.
Khóe miệng Lý Quân chợt nhếch lên một nụ cười, anh nheo mắt nhìn Dương Tiếu, nói: "Lời vô nghĩa nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay đi, tôi phải đi lấy Quang Kiếm Lôi Ngục.”
Lời này vừa thốt ra, xung quanh lập tức xôn xao.
“Mày dám bảo tao cút?"
Trong mắt Dương Tiếu lộ ra ý tàn sát.
Trong mắt hắn ta, một thứ đồ vật như con kiến lại dám khiêu khích mình hết lần này đến lần khác.
Giận quá mất khôn, hắn ta không còn để ý đây là đâu nữa, trực tiếp ra tay, năm ngón tay mở ra vỗ về phía Lý Quân.
Nhìn Dương Tiếu ra tay, sắc mặt Lý Quân lạnh lùng, ánh mắt lộ ra vài phần khinh thường.
Anh giơ tay lên, phi đao Xích Luyện hóa thành tia sáng đỏ bay ra, tựa như tia chớp.
Dương Tiếu thấy Lý Quân ra tay thì cười lạnh, lực lượng vô hình trên cánh tay cuồn cuộn tuôn ra, trực tiếp tóm lấy phi đao Xích Luyện.
Hắn ta tưởng rằng có thể vững vàng tóm gọn phi đao Xích Luyện trong tay, nhưng không ngờ phi đao Xích Luyện trực tiếp đâm xuyên qua kình khí, hơn nữa trong nháy mắt xuyên thủng lòng bàn tay hắn ta, một đóa máu tươi nở rộ ở mu bàn tay.
Trong khoảnh khắc, Dương Tiếu liên tục lùi về sau mấy bước, nhìn lòng bàn tay không ngừng chảy máu, sắc mặt hắn ta âm trầm.
"Thằng nhóc, mày dám đánh lén tao."
Dương Tiếu muốn cầm máu vết thương ở lòng bàn tay, nhưng lại phát hiện có một luồng kình khí không ngừng phá hoại, căn bản không thể làm được.
Không chỉ vậy, đạo kình khí đó còn dọc theo lòng bàn tay lan tràn đến toàn bộ cánh tay hắn ta, khiến toàn bộ cánh tay hắn ta truyền đến cảm giác tê dại.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra đó là Huyết Lôi.
Ánh sáng sấm sét màu máu quấn quanh phi đao.
"Đây là Lôi Pháp gì? Thiên Lôi sơn trang ta tinh thông các loại Lôi Pháp, lại chưa từng thấy Lôi Pháp quỷ dị như vậy."
Ánh mắt hắn ta hung ác nhìn chằm chẳm Lý Quân.
"Nhóc con, mày đã thi triển tà thuật gì? Tao chính là Thiếu Trang chủ Thiên Lôi sơn trang, mày làm tao bị thương thì mày gánh không nổi hậu quả đâu."
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!