Đám người Long Hổ sơn trang đều ngẩn ra.
Bọn họ nhìn Lý Quân với vẻ sợ hãi.
Đồng bọn của bọn họ cũng không yếu, ai mà ngờ lại bị đánh bay dễ như chơi
vậy
"Anh bạn à ... "
Gã đàn ông lúc nay trêu chọc Hoàng Phủ Hồng Thường gượng gạo lên tiếng.
"Chúng tôi là người của Long Hổ sơn trang, tôi nghĩ trong này có chút hiểu ľầm ... ”
"Hiểu lầm cái khỉ mốc."
Lý Quân không cho gã cơ hội giải thích, đưa tay chộp lấy vai đối phương.
"Rắc!"
Cả bả vai bị vặn xoắn đến biến dạng.
"Tao nói rồi, tao sẽ lấy cánh tay của mày."
Nói xong, anh dùng lực mạnh hơn.
Cả cánh tay bị xé toạc ra.
"Aaaa!"
Gã đàn ông kia gào thét thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe.
Mấy tên đồng bọn bên cạnh thì sợ run lẩy bẩy, thậm chí có kẻ sợ đến đái ra quần.
"Dựa vào chút tu vi mà ức hiếp kẻ yếu, tao khinh nhất hạng người như các ngưʼơi.”
Lý Quân lạnh lùng nói, giơ tay tát liên tục.
Cả đám không dám nhúc nhích, dù má bị đánh đến be bét máu thịt.
Sợ Lý Quân giết mình.
Người này quá đỗi tàn độc.
Xung quanh đã tụ tập không ít người, ai nấy trong lòng đều thầm hả hê.
Người của Long Hổ sơn trang ỷ mạnh hiếp yếu, tác oai tác quái ở trấn này, chẳng biết bao nhiêu người hận chúng thấu xương.
Cuối cùng cũng có người đứng ra dạy cho chúng một bài học.
"Hồng Thường, cô không sao chứ?"
Lúc này Lý Quân mới đến trước mặt Hoàng Phủ Hồng Thường, dịu dàng hỏi.
Hoàng Phủ Hồng Thường khẽ lắc đầu, rưng rưng nhìn Lý Quân.
Trong mắt cô, Lý Quân như vị anh hùng đạp mây bảy sắc từ trên trời giáng xuống, rực rỡ chói lòa.
"Lý Quân, tôi sợ lắm."
Hoàng Phủ Hồng Thường lao thẳng vào lòng Lý Quân.
Là thiên tài luyện khí nổi tiếng của Luyện Khí sơn trang, sao cô lại nhát gan đến vậy được.
Chẳng qua mẹ từng dạy cô, con gái mềm yếu mới khơi dậy được bản năng che chở của đàn ông.
Hơn nữa, với Lý Quân thì phải tranh thủ chủ động từ sớm.
Nói thật, màn diễn của Hoàng Phủ Hồng Thường vẫn còn hơi gượng, lẽ ra vừa rồi cô nên lao vào lòng Lý Quân luôn.
"Bọn tôi có thể cút đi được chưa ạ?"
Lúc này, một tên đàn ông rón rén hỏi.
Lý Quân lạnh lùng khịt mũi.
Anh thuận tay ôm lấy vai Hoàng Phủ Hồng Thường, an ủi: "Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt cô."
Đồng thời anh liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Tinh Hồn, Tiêu Tinh Hồn lập tức hiểu
Đợi Lý Quân đưa Hoàng Phủ Hồng Thường đi xa chừng mấy chục mét, mấy tiếng thét thảm vang lên, rồi nhanh chóng im bặt.
"Hồng Thường, sao cô lại ở đây?"
Lý Quân hỏi.
"Đây là nơi mẹ tôi lớn lên, hơn nữa cậu ruột tôi ở đây, tôi theo mẹ đến thăm cậu.
Hiện tại cậu tôi là trang chủ Mộc Gia Trang. Hôm nay tôi định ra ngoài dạo một vòng, không ngờ lại gặp đám khốn nạn kia."