Nói rồi, Lý Quân đánh ra một chưởng.
"Rắc."
Đánh trúng đan điền của Chưởng giáo Vũ Hóa.
Chưởng giáo Vũ Hóa lập tức phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Ông ta không ngờ Lý Quân lại làm như vậy.
Bị phế bỏ tu vi, ông ta có khác gì người chết?
Mà Lý Quân lại đánh một chưởng vào ngực ông ta, ngũ tạng lục phủ đều bị chấn nứt.
Chưong giáo Vũ Hóa lại phun máu, cơ thể bay ra xa.
Ngay sau đo, Lý Quan lại lấy ra một sợi xích sat, sợi xích dưới sự rót vao của cương khí nên lập tức đâm thẳng, xuyên qua vai Chưởng giáo Vũ Hóa.
Lúc trước Chưong giáo Vũ Hóa đã xuyên thủng xương tỳ bà của Giáo chủ Vu Thần, Lý Quân dùng chính cách đó để đối đãi lại, rất công bằng.
Khoảnh khắc này, Chưởng giáo Vũ Hóa hoàn toàn tuyệt vọng, điều này khác gì giết ông ta?
Sau đó Lý Quân thu ông ta vào không gian Huyết Ngọc Châu rồi mới đến bên cạnh Lương Vũ.
Lúc này, Lương Vũ nhìn cham cham Lý Quân với đôi mắt đỏ ngầu, tự biết mình phải chết, ngược lại không còn sợ hãi, hét lớn: "Lý Quân, hôm nay cậu có thể giết tôi, ngày sau người khác cũng có thể giết cậu."
"Liên minh Chính Đạo có rất nhiều cường giả, họ sẽ báo thù cho tôi."
Lý Quân chỉ cười lạnh khinh thường, nói: "Lương Vũ, ông có biết tôi bước lên con đường tu luyện được bao lâu rồi không?"
Lương Vũ nghe lời Lý Quân nói, mặt ngây ra, sau đó lạnh lùng đáp: "Liên quan gì đến tôi?"
"Đương nhiên có liên quan đến ông."
Lý Quân nói: "Tôi bước vào con đường tu luyện tính đến nay vừa tròn bốn năm. Bốn năm, tôi từ một người bình thường đến trình độ có thể chém giết cường giả nửa bước Thần Cảnh đỉnh phong. Vậy, ông nghĩ những cao thủ mà ông nhắc đến, sau nửa năm nữa, liệu họ còn có thể đe dọa được tôi không?"
Nghe những lời này, ánh mắt Lương Vũ cuối cùng cũng thay đổi, lộ ra vẻ không thể tin được.
Trái tim ông ta như bị đánh mạnh.
Bốn năm, từ người bình thường đạt đến nửa bước Thần Cảnh đỉnh phong, đây là tốc độ nghịch thiên đến mức nào.
Nếu cứ tiếp tục tốc độ trưởng thành như vậy, sau nửa năm, Lý Quân chắc chắn có thể nghiền ép tất cả cường giả của Gia Thánh địa.
Ông ta ngẩng đầu nhìn Lý Quân, đột nhiên cười lớn nhưng nụ cười lại có chút thê lương.
"Đáng lẽ ra tôi nên điều tra về cậu trước khi ra tay. Chưởng giáo Vũ Hóa đã hại tôi, cũng hại cả Liên minh Chính Đạo. Thua trong tay cậu, tôi không oan."
Trong mắt Lý Quân không có chút thương hại nào: "Nếu đã biết không oan, ông có thể đi chết."
Lời vừa dứt, bàn tay Lý Quân chụp lên đầu Lương Vũ.
“Rắc!"