Một nhóm người hùng hổ xông tới, chặn đường của Lý Quân và Vũ Tạ Hoa.
Ai nấy ăn mặc bảnh bao, khí chất đều không tầm thường.
Xem chừng địa vị cũng không thấp.
"Vừa nhắc thì Viên Vinh đã có mặt."
Vũ Tạ Hoa khẽ thở dài.
Đi đầu là một gã trung niên bụng phệ.
Ông ta đeo kính gọng vàng, đầu hơi hói, mặt tròn vo, nở nụ cười đầy ẩn ý.
"Viên Vinh, ông có ý gì đây?"
Vũ Tạ Hoa tỏ vẻ khó chịu.
"Vũ Tổng đốc, tôi nghe nói ông đã điều động Tuần Thiên Vệ lục soát khắp thành, nên đặc biệt đến nhắc nhở ông một câu. Tuần Thiên Vệ không phải là quân riêng của ông, đừng có lấy công làm tư."
Viên Vinh vẫn luôn cho người bám theo Vũ Tạ Hoa để tìm sơ hở, nay bắt được cái cớ, ông ta lập tức kéo người tới.
"Vũ Tổng đốc, cấp trên phái tôi đến Sở Châu để giám sát ông. Quả nhiên, ông ỷ vào thân phận Tổng đốc Sở Châu để làm xằng làm bậy. Những ngày qua tôi đã thu thập không ít chứng cứ về ông, cộng thêm chuyện lần này, Vũ Tạ Hoa, e rằng chiếc ghế tổng đốc của ông khó mà ngồi cho vững được."
Viên Vinh đầy đắc ý.
"Viên Vinh, ông đúng là đồ tiểu nhân. Nhưng ông tưởng mấy chuyện lặt vặt như thế đủ để lật đổ được tôi sao?"
"Ha ha ha." Viên Vinh cười to đầy khoái trá.
"Đúng là chút chuyện này không lật đổ được ông, nhưng nói thẳng nhé, lâu nay ở trên đã có người chướng mắt ông, muốn điều ông đi. Giờ chỉ cần tôi nộp chứng cứ lên, ông lập tức sẽ phải cuốn gói khỏi ghế tổng đốc. Vũ Tạ Hoa, tôi khác ông, tôi là người do cấp trên phái xuống, tôi có người chống lưng." Viên Vinh kiêu ngạo nói.
"Bất kể ông được ai chống lưng thì Vũ Tổng đốc vẫn là người của tôi, ông không có tư cách động vào."
Đúng lúc đó, một giọng nói vang lên.
Viên Vinh và đám người phía sau ông ta đồng loạt nhìn về phía người vừa lên tiếng
Người đó chính là Lý Quân.
Trước đo bọn họ dồn hết sự chu ý vào Vũ Tạ Hoa nên đã lơ luôn Lý Quân.
Không ngờ một thằng ranh lại dám nói Vũ Tạ Hoa là người của mình, cũng gan đấy chứ.
Xem tuổi tác, chẳng lẽ là công tử của danh gia vọng tộc nào?
Viên Vinh săm soi Lý Quân kỹ hơn.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, ông ta cũng không đoán ra anh là công tử nhà nào.
Song nhớ tới chỗ dựa của mình, ông ta lập tức nhếch môi lạnh lùng nói.
"Giọng điệu ngông cuồng thật đấy. Mày là ai? Muốn đứng ra bênh người khác thì trước tiên xem mình có đủ bản lĩnh không đã."
Viên Vinh tỏ rõ vẻ khinh thường.
Chỗ dựa của ông ta là một đại lão, nếu không thì ông ta đã chẳng dám công khai nhằm vào Vũ Tạ Hoa như thế.
Thấy Lý Quân ra mặt, Vũ Tạ Hoa bình tĩnh hơn.
Ông lạnh lùng nói: "Viên Vinh, tôi khuyên ông nên biến nhanh đi. Ông chủ Lý đã nói không ai động được vào tôi thì trên đời này không ai động làm gì được tôi cả."
"Ha ha ha."
Viên Vinh cười phá lên, nhìn Vũ Tạ Hoa với vẻ khó tin
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!