Nhat kiem này mà đap xuống, với thực lực của hắn ta thì chết là cái chắc.
Không ngờ Lý Quân lại mạnh đến thế.
Hóa ra khi ở trên quảng trường, đối phương chưa hề dùng hết sức.
Tuần Huống tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Lần này đúng là bày trò ra oai quá trớn, suýt thì mất mạng.
Thế nhưng đợi mãi mà cự kiếm vẫn chưa rơi xuống.
Hắn ta nghi hoặc mở mắt, thấy cự kiếm trên trời dừng lại cách đỉnh đầu mình khoảng một trượng.
Đối diện, khóe môi Lý Quân nở nụ cười trêu ngươi.
"Thế nào? Giờ anh còn cho rằng Thái Huyền Môn giết nổi tôi không? Đừng bao giờ lấy hiểu biết của mình làm thước đo cho người khác."
"Còn nữa, nhớ nói với lão Hàn, bảo ông ấy quay về Chiến Long Điện đi, sẽ không ai có thể làm hại được thiếu chủ của ông ấy."
Nói rồi, Lý Quân vung tay, cự kiếm hóa thành chín chân long bay về bên người.
Anh quay người đi về phía Cố Nghiên.
Lý Quân tin rằng với cảnh vừa rồi, Tuần Huống sẽ nghĩ thông ra nhiều điều.
"Vết thương của cô còn chưa khỏi, phải nghỉ ngơi cho tốt."
Lý Quân nói với Cố Nghiên.
Cố Nghiên gật đầu, đứng yên không động đậy.
"Sao cô còn chưa vào phòng? Chẳng lẽ muốn tôi bế cô vào?"
Lý Quân trêu chọc.
Mặt Cố Nghiên hơi đỏ lên. Thực ra cô cũng mong Lý Quân bế mình vào, nhưng không tiện biểu lộ quá rõ, đành đỏ mặt bước vào phòng.
Cửa khép lại, trong sân chỉ còn một mình Tuần Huống.
Hắn ta hít sâu, cảm giác như vừa vớt được cái mạng từ chỗ Diêm Vương về.
Nhìn cánh cửa đã đóng chặt, ánh mắt hắn ta lộ rõ vẻ phức tạp.
"Thực lực của cậu ta quá khủng bố, lại còn trẻ như vậy. Nhìn chung trong Chư Thánh Địa cũng khó tìm được người có thiên phú vượt qua cậu ta. Xem ra muốn thu phục người này, chỉ có thể đợi khi cậu ta gặp nguy hiểm rồi mới ra tay. Chỉ dựa vào một mình mình thì không đủ, đành mời sư phụ ra tay vậy."
Tuần Huống nhanh chóng biến mất khỏi sân.
Đồng thời, tại Chiến Long Điện.
Sau nhiều ngày rời đi, Mộc Tinh đã trở về, bên cạnh còn có một ông lão tóc bạc.
Tóc trắng bạc phơ, ngay cả lông mày cũng trắng, nhưng trên má không thấy lấy một nếp nhăn, toát ra khí tức uy nghiêm.
Hoàng Phủ Hồng Thường hay tin mẹ mình đã trở về, vội vàng ra nghênh đón.
Những người ở lại trấn giữ trong Chiến Long Điện như Thiên Minh Tử cũng lần lượt xuất hiện.
Chỉ thấy ông lão tóc bạc đưa mắt nhìn quanh mọi người, nhíu mày hỏi: "Mộc Tinh, ai trong số họ là Lý Quân mà ngươi nói?"
Chưa đợi Mộc Tinh trả lời, Hoàng Phủ Hồng Thường đã nói: "Lão bá, Lý Quân đến thành Cửu Đỉnh vẫn chưa về."
Nghe vậy, lão giả tỏ vẻ không vui.
"Mộc Tinh, ngươi có biết ta bận đến mức nào không? Lẽ nào còn muốn ta đứng đây đợi thẳng nhóc đó?"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!