Vân Đức cư sĩ bị giết, hầu như không có chút sức phản kháng nào, hơn nữa cái chết vô cùng thảm khốc.
Mấy tên thuộc hạ đứng sau lưng Vân Đức cư sĩ sợ đến mức quỳ rạp xuống đất run rẩy, thậm chí có mùi hôi thối truyền đến, hẳn là bị doạ sợ đến mức tè ra quần.
Mà ở phía bên kia, năm vị trưởng lão đến từ Thái Huyền Môn mặt cắt không còn giọt máu, trong mắt tràn ngập kinh hoàng, đứng trân trân như cột gỗ.
Có thể thấy mồ hôi lạnh đã lấm tấm trên trán họ.
Một khoảng im lặng tuyệt đối, tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.
Tuy nhiên, động tác của Lý Quân không hề dừng lại, anh giơ tay chỉ vào năm anh em nhà họ Phùng, những người trước đó đã có màn xuất hiện vô cùng khoa trương.
“Mấy người, cút qua đây chịu chết đi."
Năm anh em nhà họ Phùng là người của Vân Đức cư sĩ, trước đó vào sân uy phong lẫy lừng, là những con chó săn trung thành của Vân Đức cư sĩ.
Tất cả các thế gia đến đây hôm nay, bất kể là người của Vân Đức cư sĩ hay người của nhà họ Nhậm đều là để đối phó với Lý Quân.
Mặt năm anh em nhà họ Phùng thay đổi dữ dội.
Lão đại nhà họ Phùng vừa định mở lời, Lý Quân đã xòe năm ngón tay, một tia lôi quang màu máu lập tức giáng xuống người gã ta, thiên linh cái bị đánh vỡ tan tành, ngã vật xuống đất, tắt thở.
Bốn anh em còn lại lập tức sợ đến hồn xiêu phách lạc, nào còn dám mở miệng biện minh, không chút do dự quay lưng bỏ chạy.
"Trước mặt Lý Quân tôi, các người có cơ hội chạy thoát sao?"
Lý Quân gầm lên một tiếng giận dữ, thân thể hóa thành tàn ảnh, lập tức đuổi theo.
Bốn người vừa mới nhấc chân chạy đã liên tiếp ngã xuống.
“Ầm ầm ầm ... "
Tất cả đều bị bẻ gãy cổ.
Chỉ trong một hơi thở, năm anh em nhà họ Phùng đều mất mạng.
Tất cả mọi người trên quảng trường đều có sắc mặt khó coi.
Đặc biệt là những người được Vân Đức cư sĩ và nhà họ Nhậm mời đến giúp đỡ, lúc này toàn thân bị sự kinh hoàng bao trùm, không dám động đậy.
Không ai dám tùy tiện bỏ chạy, bởi vì nếu đứng yên tại chỗ Lý Quân chưa chắc biết ai là người của Van Đức cư sĩ va nhà họ Nham, nhưng một khi bỏ chạy, thân phận sẽ bị lộ rõ.
Lần này có vài trăm chủ lực của các thế lực đến, trong đó có mấy chục người được nha ho Nham va Van Đuc cu sĩ tap hợp lại để đối phó với Lý Quân.
Ban đầu họ nghĩ rằng với sự liên minh của nhà họ Nhậm và Vân Đức cư sĩ, một mình Lý Quân chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ gì, họ có thể nhân cơ hội này bám vào đùi nhà họ Nhậm và nhận được phần lớn trong việc phân chia tài nguyên sắp tới.
Ai có thể ngờ rằng Lý Quân lại đáng sợ đến vậy, ngay cả Vân Đức cư sĩ cùng với nhà họ Nhậm đều bị anh giết chết.
Giây phút này, tất cả mọi người đều hối hận.
Nếu để họ chọn lại, họ thà chết cũng không dây dưa với nhà họ Nhậm và Vân Đức cư sĩ.
Mà lúc này, ánh mắt của Lý Quân rơi xuống người Đinh Hằng.
Trước đó, sau khi người nhà ho Nham đen, Đinh Hang đã thể hiện sự nịnh bợ hết mức.
Khoảnh khắc ánh mắt Lý Quân chiếu tới, Đinh Hằng "phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất.
Gã đã sợ hãi tột độ, gã không muốn chết.
“Đừng ... đừng giết tôi ... tôi và Chu Ưng Tuyết là anh em kết nghĩa."
Đinh Hằng lắp bắp cầu xin tha mạng.
Tuy nhiên, trong mắt Lý Quân chỉ có sự lạnh lùng.
Mặc dù Chu Ưng Tuyết không kể cho Lý Quân nghe chuyện giữa ông ta và Đinh Hằng, nhưng cảnh Đinh Hằng cắt áo đoạn nghĩa đã lọt vào mắt Lý Quân.
Lúc này, Lý Quân nhìn về phía Chu Ưng Tuyết: "Chu Ưng Tuyết, nếu ông mở lời bảo vệ gã, tôi có thể tha cho gã một mạng."
Nghe lời Lý Quân nói, mắt Đinh Hằng lập tức sáng lên.
Gã la lớn: "Chu Ưng Tuyết, Chu đại ca, mau cầu xin Lý Điện chủ, cầu xin cậu ấy tha cho tôi, chúng ta là anh em kết nghĩa mà.”
“Nhưng anh đã cắt áo đoạn nghĩa với tôi rồi."
Chu Ưng Tuyết lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!