Trên một mái nhà, một cô gái mặc áo đỏ lạnh lùng nhìn sang.
Nhậm Phượng Minh.
Tuy chưa từng gặp, nhưng anh lập tức biết cô ta là ai, nhưng hình như hơi thở trên người cô ta hơi bất ổn.
Ánh mắt hai người chạm nhau trên không trung, Lý Quân cảm nhận một luồng sát ý sắc lạnh.
Nhưng cuối cung Nham Phượng Minh không ra tay, các cao thủ nhà họ Nhậm cũng đều án binh bất động.
Lý Quân bật cười, nghênh ngang quay lưng rời đi.
Nhà họ Nhậm bày trận để ngăn anh lẻn vào, còn anh thì đường hoàng phá trận, tương đương nói thẳng với bọn họ, trận pháp này chả là gì cả.
Sau khi phá trận giết người còn thản nhiên, nghênh ngang rời đi, khác gì vả thẳng vào mặt nhà họ Nhậm.
Bên kia, Chu Anh nhìn theo bóng lưng Lý Quân, trong mắt hiện vài phần khác thường.
Lúc này, ở trong mắt cô ta, Lý Quân hệt như nam chính trong tiểu thuyết, cực kỳ đẹp trai và ngầu.
Sau khi Lý Quân rời đi, chuyện vừa xảy ra lại một lần nữa lan khắp toàn thành.
Lý Quân đã diệt mười ba thế gia, giết Quách Phượng Nho, giờ còn công khai khiêu khích nhà họ Nhậm và Vân Đức cư sĩ.
Phá trận, giết người, nghênh ngang rời đi.
Cuộc tranh đấu còn chưa chính thức mở màn, mà đã khiến quá nhiều kẻ hãi hùng khiếp vía.
Bên kia, trong trang viên.
Nhậm Vấn Tiêu nhìn Nhậm Phượng Minh: "Con vừa đột phá, tu vi chưa ổn định. Không ra tay với thẳng con hoang đó là đúng. Muốn giết nó thì còn khối cơ hội, không cần vội lúc này."
Nghe vậy, Nhậm Phượng Minh gật đầu: "Con biết. Nhưng cơn giận này khó nuốt trôi được. Giết người ngay trước mặt chúng ta, đáng chết. Con hận không thể băm nó ra thành vạn mảnh."
“Nhưng không ngờ nó có thể phá được trận pháp do phó chưởng giáo bày, khiến con hơi bất ngờ. Theo lý thuyết thì với thực lực của nó, không có cửa phá nổi trận pháp."
Nhậm Vấn Tiêu gật đầu: "Thằng con hoang này mang theo quá nhiều bí mật. Cho nên, Phượng Minh, năm ngày nữa chung ta không chỉ phải giet thang con hoang đó, mà còn phải đoạt cho bằng hết những bí mật mà nó nắm giữ. Có lẽ có thể giúp thực lực của con tiến thêm một bước."
"Vâng."
Nhậm Phượng Minh gật đầu thật mạnh.
"Cha, vậy nên con mới cố ý điều phó chưởng giáo đi chỗ khác. Không có phó chưởng giáo, đến cả mấy vị trưởng lão Thái Huyền Môn cũng chẳng dám giành giật cơ duyên với con."
Nghe vậy, Nhậm Vấn Tiêu hơi giật mình rồi bật cười.