Tất cả đều do Lý Quân, gã này chẳng có chút nào hiểu cách nhường nhịn, vốn dĩ chỉ là chuyển sang nơi khác ăn cơm, kết quả nhất định phải trêu chọc người của công ty Dịch Phong, bây giờ hắn lại gây náo động, còn liên lụy người khác.
Bạch Kính Đình và Chu Vũ đều sôi máu.
Lý Quân lại khinh thường cười một tiếng: “Đến lúc này còn dám giương oai, vừa rồi tao đánh tụi mày hơi nhẹ nhỉ?”
“Tên nhãi, mày dám ngông cuồng, sau này tao sẽ cho mày biết, trêu chọc công ty Dịch Phong của bọn tao.
thì phải trả cái giá lớn như thế nào.”
Nói rồi, hắn quát tên thuộc hạ bên cạnh: “Mau đi thông báo cho Cung tổng.”
'Tên thuộc hạ bên cạnh nhẹ gật đầu, đang định rời đi thì lúc này một bóng người bước vào.
“Không cần, tôi đã đến rồi đây.” Một người đàn ông trung niên uy nghiêm đi đến.
Người đàn ông trung niên mặc đồ vest, đeo kính gọng vàng, dáng vẻ lịch lãm, phong lưu hào hoa.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Dương Bổn và đám thuộc hạ, lông mày hắn ta không khỏi nhíu lại, sau đó ánh mắt trực tiếp nhìn về phía Lý Quân.
“Anh bạn trẻ, là cậu đánh anh em của tôi thành ra thế này à?”
Lý Quân nhẹ gật đầu: “Sao, anh cũng muốn nếm thử nắm đấm của tôi à?”
Nghe vậy, Cung tổng chỉ cười nhẹ.
“Quân tử nói chuyện không động tay động chân, đó là cách làm việc của bọn thô lỗ.”
Nói xong, hắn ta móc từ trong túi ra một tấm danh thiếp, ném lên bàn.
“Tự giới thiệu một chút, tôi là Cung Thiên Nam, phó tổng công ty Dịch Phong, xuất thân từ trường luật sư.”
“Hiện tại tôi chính thức thông báo cho các vị một chuyện. Thứ nhất, công ty Dịch Phong của tôi có thể đứng trong top một trên một trăm ở toàn bộ thành phố Sở Châu này, nhìn các vị cũng hẳn là dân làm ăn, vậy thì chúc mừng các vị, kết thù với công ty Dịch Phong của tôi, không lâu nữa, các vị sẽ phải đối mặt với nguy cơ phá sản.”
“Thứ hai, tên nhãi này đánh người của chúng tôi ở nơi công cộng, nghĩa là hành động theo chỉ đạo của người khác, tôi sẽ giao phó cho bộ phận pháp lý của công ty xử lý chuyện này, sau đó cậu hãy vui vẻ mang theo một bộ còng tay mà sống trong nhà tù miễn phí ăn ở mười năm đi."
Nói xong, Cung Thiên Nam cười đắc ý nhìn quanh mọi người có mặt ở đây.
Hắn ta rất thích cảm giác nắm trong tay quyền lực lớn, có thể quyết định sống chết của người khác.
Ánh mắt của hắn không chút chớp mắt nhìn qua Chu Vũ Hàn và Bạch Vi.
Hai cô gái này đều rất xinh đẹp, đợi đến lúc hắn ta tra ra được lai lịch của hai nhà này, sau đó ép bọn họ đến đường cùng. Chút thủ đoạn đó thôi cũng đủ để đảm bảo bọn họ sẽ ngoan ngoãn giao con gái của mình lên giường hắn ta.
Cung Thiên Nam mở miệng.
Chu Vũ và Bạch Kính Đình nhìn nhau, mặt đều hoảng hốt, tuyệt vọng.
Bọn họ đều biết phó tổng giám đốc của công ty Dịch Phong, kẻ nổi tiếng là người tàn ác, độc ác. Mặc dù hắn ta luôn tỏ ra thân thiện, nhưng đã có không ít người bị hắn hại đến tán gia bại sản.
Đối phương nói sẽ khiến hai công ty của họ phá sản, vậy thì không phải là nói suông, mà là thật sự có khả năng đó.
Chu Vũ vội vàng cười giải thích: “Cung tổng, việc này đúng là chúng tôi sai, nhưng người đánh người là thằng nhóc này, tôi không liên quan gì đâu.”
Bạch Kính Đình cũng muốn chối bỏ, nhưng bị Lý Mộng Vân kéo một cái, cuối cùng cũng không nhắc đến chuyện đánh người nữa.
Bạch Vi bất mãn nói: “Là anh ta cầm dao đâm người, anh Quân của tôi chỉ là tự vệ mà thôi!” “Ha ha.”
Cung Thiên Nam khinh thường cười nói: “Cô bé à, cô còn rất trẻ con, đừng nói là thằng nhóc. này ra tay đánh người, cho dù không ra tay đánh người, tôi cũng có thể tống cổ hắn vào tù.”
Nếu cô muốn cứu anh ta thì tối nay có thể đi cùng tôi đến khách sạn để tâm sự. Tôi sẽ bỏ qua cho các người.”
Ánh mắt hắn không hề thiện chí liếc nhìn cơ thể của Bạch Vi.