"Ngài Lý, chúng ta hãy đến phân bộ của Thương hội Bạch Nguyệt trước để tìm hiểu tình hình, xem liệu có thể tìm thấy manh mối nào về Địa Phủ không." Chu Ung Tuyết đề nghị.
Lý Quân gật đầu: "Được."
Nói xong, hai người cùng đi về phía trước.
Tuy nhiên, chưa đi được bao xa, bước chân của cả hai đồng thời dừng lại.
Trước mặt họ xuất hiện một nhóm người mặc đồ đen đang vây quanh một chiếc xe hơi.
Lý Quan vừa nhìn đa nhan ra đo chính là chiếc xe của chị em Thường Lâm.
Lúc này, cửa xe đã mở, hai chị em hoảng hốt bước xuống.
Thường Lâm - người vốn luôn tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ sắc mặt lại cực kỳ khó coi, có chút hoảng loạn lên tiếng: "Các người muốn làm gì? Tại sao lại chặn xe của chúng tôi?"
Thường Lâm chỉ đang cố giữ bình tĩnh, thực lực của cô ta không mạnh, lần này đến Lâm trấn chủ yếu là để nương tựa người thân.
Vì người thân có chút thế lực ở Lâm trấn nên cô ta mới dám đến nơi thị phi này, nhưng không ngờ vừa vào thành đã bị người ta chặn lại.
Một người đàn ông trong nhóm người mặc đồ đen bước ra với nụ cười nham hiểm, có lẽ gã ta chính là thủ lĩnh của nhóm này.
“Cô bé, chúng tôi là người của bang Vinh Thịnh. Hôm nay là tiệc mừng thọ của Bang chủ chúng tôi, thiếu vài cô gái để góp vui, nên tôi muốn mời cô đến bang Vinh Thịnh, hát, múa, và uống rượu cùng Bang chủ của chúng tôi."
Người đàn ông nói với vẻ mặt ngông cuồng, chỉ vì Bang chủ của bọn họ cảm thấy thiếu con gái nên bọn họ lập tức ra đường chặn bừa một chiếc xe và cướp người.
Nhưng khi nghe đến ba chữ "bang Vinh Thịnh", sắc mặt của Thường Lâm đã thay đổi.
Trước khi đến Lâm trấn, cô ta đã nghe cô của mình kể về tiếng xấu của bang Vinh Thịnh, bang phái này hành động cực kỳ ngang ngược ở Lâm trấn, không điều ác nào là không làm.
Quan trọng hon là thực lực của bon họ rat mạnh, có thể coi là "rắn độc" ở nơi này.
Không ngờ lại đụng phải đám người xấu xa này.
Thường Lâm hít sâu một hơi, mỉm cười nói: "Cậu của tôi là Thẩm Vũ Lư, chúng tôi vừa đến Lâm trấn, cậu của tôi đang đợi chúng tôi ở nhà, anh xem có thể bỏ qua cho chúng tôi không?"
Thường Lâm đã lôi cậu của mình ra.
Ai ngờ, người đàn ông kia nghe thấy tên Thẩm Vũ Lư thì chỉ cười khẩy khinh thường: "Thẩm Vũ Lư chỉ kinh doanh vài cửa hàng, hắn ta không có mặt mũi gì trước mặt bang Vinh Thịnh của tao."
Niềm hy vọng cuối cùng của Thường Lâm tan biến, ánh mắt hoảng loạn của cô ta ngày càng rõ rệt, vội vàng nói: "Đại ca, xin anh hãy giơ cao đánh khẽ tha cho tôi, tôi sẽ bảo cậu của tôi trả ơn cho anh thật hậu hĩnh."
"Trả ơn tao? Trả ơn thế nào?"
Vừa nói, đối phương đã tiến đến và nhấc cằm của Thường Lâm lên.
"Anh muốn làm gì?"
Khoảnh khắc tiếp theo, Thường Lâm giơ tay tát một cái vào mặt người đàn ông
“Chát!"
Âm thanh vang lên giòn giã, khiến xung quanh rơi vào tĩnh lặng.
Ngay cả người đàn ông cũng sững sờ, gã ta không ngờ cháu gái của Thẩm Vũ Lư lại dám ra tay đánh mình.
Ngay sau đó, người đàn ông kịp phản ứng, giơ tay vung ra một luồng gió mạnh về phía Thường Lâm.
Gió cuộn lên, lập tức bao trùm lấy cơ thể Thường Lâm.
"Con điếm thối, muốn chết à!"
Giọng nói giận dữ phun ra từ miệng người đàn ông.
Luc này, Thường Lâm đứng sững so, nỗi sợ hãi tột độ dâng lên trong lòng cô
ta.
Cô ta phát hiện mình không thể trốn thoát, thực lực của đối phương quá mạnh, chỉ cần bùng phát khí thế cũng đủ khiến cô ta không thể chống cự.
Thường Lâm nhìn bàn tay của đối phương vươn đến vai mình, cơ thể run rẩy vì sợ hãi.
Nếu rơi vào tay đối phương, cô ta có thể hình dung mình sẽ phải chịu đựng những sự tra tấn như thế nào.
Nhưng cô ta không thể chống cự.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!