Nếu cứ để ngọn lửa tiếp tục lan ra, sớm hay muộn thì hắn ta cũng sẽ bị nuốt chửng.
Rõ ràng Lý Quân định thiêu sống hắn ta.
Đúng lúc này, trên người Nhiếp Trach bong loe lên một luồng sáng, là ngọc giản truyền tin.
Hắn ta vội rút ngọc giản ra định bắt máy, nhưng bị Lý Quân giật phắt đi.
Khi bắt máy, đầu bên kia hiện ra một gương mặt nghiêm nghị đầy phẫn nộ.
"Nhiếp Trạch, mày dám cúp máy của tao ... "
Nhiếp Tiêu Hán còn đang định quát mắng con trai, nhưng ngay sau đó bỗng khựng lại.
Ông ta đã nhìn rõ bóng người ở phía bên này.
"Ngươi là ai? Trạch Nhi đâu?"
Nhiếp Tiêu Han quát hỏi, chợt sực tỉnh, ánh mắt trở nên sắc lạnh: "Ngươi là Lý Quân?"
Lý Quân mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy. Ông là Nhiếp Tiêu Hán phải không? Nghe danh đã lâu, tôi tin rằng rất nhanh chúng ta sẽ gặp mặt."
'Ngươi đã làm gì con ta?"
Lúc này Nhiếp Tiêu Hán không còn tâm trạng đôi co.
Lý Quân cầm ngọc giản truyền tin của Nhiếp Trạch, nghĩa là Nhiếp Trạch đã rơi vào tay Lý Quân.
"Con ông à?"
Lý Quân khẽ nhấc tay, ngọn lửa trên người Nhiếp Trạch bỗng tắt phụt.
Nhưng lúc này, cả một cánh tay của Nhiếp Trạch đã bị thiêu rụi, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa vì đau đớn, mắt đỏ ngầu như sắp lòi ra.
Đã noi được voi Nhiep Tieu Han, đương nhien Ly Quan se khong để Nhiếp Trạch chết dễ dàng như thế.
Cho ông ta nhìn cho rõ, như vậy mới kích thích.
Khi Nhiếp Tiêu Hán thấy thảm trạng của con mình, ông ta như con sói hoang bị chóc tức, mắt ánh lên vẻ âm độc.
"Lý Quân, ngươi dám hành hạ con ta như vậy, ta sẽ băm ngươi ra làm ngàn mảnh!"
Nhiếp Tiêu Hán nghiến răng nghiến lợi, giọng như rít qua kẽ răng.
"Vậy à?"
Ngay sau đó, Lý Quân bóp chặt cổ Nhiếp Trạch.
"Thực ra toi rất thiện lượng. Neu ông đa noi vậy thì toi cung không hanh hạ hắn ta nữa, trực tiếp tiễn hắn ta lên đường vậy."
Nghe vậy, lửa giận ngùn ngụt của Nhiếp Tiêu Hán như bị một gáo nước lạnh dội thẳng.
Ông ta vội vàng nói: "Lý Quân, đừng kích động. Chỉ cần ngươi chịu tha cho con ta, ngươi muốn gì ta cũng cho."
"Tôi muốn mạng của ông, ông cho nổi không?"
Lý Quân nở nụ cười lạnh lẽo.
Nghe đến đây, Nhiếp Tiêu Hán biết Lý Quân đùa với mình, ông ta gầm lên: "Lý Quân, đừng có được voi đòi tiên! Ngươi mà dám giết con ta, chắc chắn ta sẽ lấy đầu ngươi."
“Tôi đã giết một đứa con của ông rồi, có giết hay không giết hắn ta thì khác gì nhau? Ông tưởng tôi sẽ sợ lời đe dọa của ông?"
Lý Quân mỉm cười nói.
"Lý Quan, nếu ngưoi dám động thủ, Kiếm Tông, Danh Kiếm Sơn Trang, Loạn Thần Tông đều sẽ vì ngươi mà bị diệt. Tất cả những ai liên quan tới ngươi cũng sẽ bị Liên Minh Tu luyện giả giết sạch."
Nhiếp Tiêu Hán đe dọa, mong ép được Lý Quân phải kiêng dè đôi phần.
Nhưng ngay sau đó, Lý Quân buông tay, quẳng Nhiếp Trạch xuống đất.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!