"Đừng ... Đừng giết ta ... "
Lúc này, Nhiếp Trạch thật sự sợ hãi.
Hắn ta không ngờ mình lại nghênh đón kết cục này.
“Khi ngươi ra tay với ta thì kết cục của ngươi đã được định sẵn rồi."
Lý Quân lạnh lùng nói, chậm rãi giơ tay lên, Nhiếp Trạch bị nhấc bổng lên.
Cảm giác cận kề cái chết ập xuống, bao trùm lấy hắn ta.
Hắn ta há miệng mà không thốt nổi lời nào, mặt đỏ bừng, hai chân giãy đạp liên hồi như con thú bị treo ngược.
"Từ khi ta giết Đường Kiếm Thư, Liên Minh Tu luyện giả các ngươi nhúng tay vào đến giờ, tất cả đều do các ngươi tự chuốc lấy, chết cũng chưa hết tội."
Năm ngón tay Lý Quân như kìm sắt, càng lúc càng siết chặt.
Nhiếp Trạch sắp nghẹt thở.
Hoàng Phủ Hồng Thường và Chu Ưng Tuyết cũng bước tới, nhưng chỉ đứng ở gần đó, lặng lẽ quan sát.
Sát khí của Lý Quân ai cũng cảm nhận được, họ tuyệt đối không dám xông vào can ngăn.
"Cảm nhận được cái chết chưa? Đôi khi chết còn là một sự giải thoát."
Ngay sau đó, Lý Quân bỗng nới tay, Nhiếp Trạch rơi bịch xuống đất, ôm cổ hít lấy hít để, ho sặc sụa.
Từ sống đến chết, cảm giác ấy quá kinh khủng.
Vừa hơi bình ổn lại, hắn ta ngẩng đầu đã chạm phải đôi mắt lạnh lẽo như từ địa ngục của Lý Quân, nỗi sợ lại bủa vây lấy hắn ta.
Mình vẫn chưa thoát khỏi lòng bàn tay của ma quỷ này.
Hơn nữa câu mà tên ma quỷ này vừa nói có ý gì?
Nhiếp Trạch còn chưa kịp hoàn hồn thì Lý Quân đã đập mạnh lên đầu hắn ta.
"Rắc."
Một luồng kình khí đáng sợ bùng phát, hai chân Nhiếp Trạch khuyu xuống, quỳ rạp xuống đất, gạch lát nứt toạc, hộc máu
Mặt mũi vặn vẹo, đau đớn tột cùng.
Trong lòng hắn ta dâng trào nỗi khiếp sợ.
Vừa rồi Lý Quân không giết hắn ta, nhưng cũng không hề có ý tha mạng, mà là muốn hành hạ hắn ta.
Nghĩ đến đây, thân thể Nhiếp Trạch bắt đầu run bần bật.
Ngay sau đó, một đám lửa bùng lên trong lòng bàn tay Lý Quân, lửa cháy hừng hực, hơi nóng rát phả thẳng vào mặt.