"Cái gì?"
Hội trưởng Chu lại tự tát mình.
Tròng mắt Tử Huyên suýt rơi xuống đất, miệng há hốc ra, đủ để nhét vừa một quả dưa chuột.
Hội trưởng của Thương hội Bạch Nguyệt không chỉ hạ mình xin lỗi người khác, bị mắng xong không những không tức giận mà còn tự tát mình trước mặt bao nhiêu người.
Đối với Tử Huyên, chuyện này không thể tưởng tượng nổi.
Những người xung quanh cũng sững so, anh mắt mỗi người nhìn Lý Quân đều thay đổi.
Ban đầu bọn họ nghĩ Lý Quân đắc tội Thi Hạo Cường thì hôm nay chắc chắn sẽ chết, ai ngờ một thanh niên tầm thường ngồi trong góc lại có lai lịch đáng sợ đến vậy.
Bây giờ thì ai cung thấy, Lý Quan chắc chan là mot nhan vật lớn kinh thiên động địa.
Nếu không, sao có thể dọa Chu Ưng Tuyết đến mức này.
"Xem ra chúng ta thật sự có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đây là một con rồng thật sự."
"Đúng vậy, nhưng khu vực thứ nhất không có nhân vật nào như thế này."
"Vừa nãy tôi nghe cô gái kia giới thiệu cậu ta tên là Lý Quân."
"Lý Quân?"
Trong khoảnh khắc, mọi người như bị sét đánh.
"Là Lý Quân - người đã chiếm giữ di chỉ Hoàng Tuyền Tông? Vị Điện chủ của Chiến Long Điện? Quả nhiên, tuổi tác của hắn cũng khớp."
"Hèn gì Chu Ung Tuyết lại khúm núm đến vậy, một siêu cao thủ có thể giết chết cảnh giới Thần Biến, cách đây không lâu còn chém chết Đường chủ Lâm ở cảnh giới Thần Biến hậu kỳ."
Kinh ngạc, không thể tin được, hối hận.
Tất cả cảm xúc này dồn dập ùa lên trong lòng Tử Huyên.
Trước đo cô ta đã làm gì? Lại đi chế giễu Lý Quân.
Chẳng phải một người đàn ông như Lý Quân là người chồng lý tưởng mà cô ta hằng mơ ước sao?
Nếu gả cho Lý Quân, cô ta lập tức có thể trở thành người đứng đầu ở khu vực thứ nhất, quan trọng hơn, anh còn là một người đứng đầu của một thế lực.
"Thôi được rồi, Chu Ung Tuyết, chuyện hôm nay coi như xong, ông tiếp tục tổ chức tiệc mừng thọ đi."
Lý Quân nói.
Lúc này Chu Ung Tuyết mới thở phào nhẹ nhõm.
Chu Ưng Tuyết lên tiếng: "Ngài Lý, tôi thấy ngài và hai người bạn này nên ngồi ở vị trí khách quý. Hôm nay ngài là khách quý lớn nhất trong tiệc mừng thọ của tôi."
Tất nhiên là Chu Ung Tuyết ám chỉ Hoàng Phủ Hồng Thường và Tử Huyên.
Chuyện bắt nguồn từ Tử Huyên, mà Lý Quân lại ra tay, Chu Ung Tuyết theo bản năng cho rằng Lý Quân là đang đứng ra giúp Tử Huyên.
Nghe lời này, Tử Huyên không đợi Lý Quân nói, đã vội vàng nói: "Tốt quá, tốt quá.”
Chỉ cần nghĩ đến ngồi ở khu khách quý thôi cũng đủ vinh quang rồi.
Nghe lời này, Lý Quân quay đầu lại liếc cô ta một cách lạnh lùng.
Người phụ nữ này ham phú phụ bần, là một kẻ hợm hĩnh, lúc nguy cấp còn bán bạn cầu vinh, trong lòng Lý Quân ghét cô ta đến cực điểm.
"Chuyện của tôi không cần cô xen vào."
Lý Quân lạnh lùng nói.
Lúc này Chu Ung Tuyết mới hiểu thái độ của Lý Quân.
'Tôi không ngồi khu khách quý đâu, ông cứ tiếp tục tiệc mừng thọ đi."
Lý Quân nói.
Chu Ung Tuyết cũng không dám nói thêm, cúi chào Lý Quân rồi mới quay người rời đi.
Lúc này, Lý Quân và Hoàng Phủ Hồng Thường lại ngồi xuống chỗ của mình.
Lần này, những người ban đầu ngồi xung quanh đều đứng dậy rời đi, nhường ra một khoảng trống.
Hơn nữa, nhiều nhân vật lớn thường xuyên lén lút nhìn về phía này.
Khu vực rìa này bỗng chốc trở thành tâm điểm của hội trường.
Sau khi Tử Huyên bị Lý Quân lườm một cái, cũng không dám nói gì nữa.
Nhung sau đo thay Ly Quan khong co bieu hien gì khac, co ta lại dan trở nên bạo dạn.
Cô ta trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lý Quân, vẻ mặt quyến rũ nhìn Lý Quân.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!