Con gái chính là điểm yếu chết người của bà.
"Ta cho ngươi một ngày để cân nhắc, ngày mai trả lời ta. Nếu không, ta sẽ đưa con gái ngươi đến đây, hành hạ ngay trước mặt ngươi."
Nói xong, gã nhếch môi cười lạnh, định quay người rời đi.
Bí mật trong miệng người phụ nữ này rất quan trọng với toàn bộ Địa Phủ.
Trước đây có phủ chủ kiềm chế nên nhiều thủ đoạn gã không thể dùng. Giờ phủ chủ sắp mãn nhiệm, gã có thể mặc sức thi triển.
Nghĩ đến đây, vẻ đắc ý bất giác hiện lên trên mặt gã đàn ông trung niên.
Nhưng giây tiếp theo, cả người gã khựng lại, hộc máu, ánh mắt toát lên vẻ hoảng sợ.
“Gì thế này?"
Ngay sau đó, gã lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Cấm chú mà gã bố trí đã bị người ta phá, đối phương còn lần theo để phản lại, khiến gã bị thương.
Rất nhanh, gã hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.
"Là kẻ nào? Dám đối đầu với Địa Phủ, thực lực còn mạnh đến vậy?"
Tiếp đó, gã ôm ngực, loạng choạng rời khỏi phòng thẩm vấn.
Còn bên kia, người phụ nữ nhìn cảnh này, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Bà biết rõ thực lực của gã mạnh ra sao, vậy mà có người ra tay từ xa khiến gã bị thương, không biết là ai?
Nếu có người diệt được Địa Phủ thì tốt biết mấy.
Nhưng chưa kịp hả dạ bao lâu, bà lại bắt đầu lo lắng cho con gái mình.
...
Cấm chú bị phá, cả người Chu Ung Tuyết bỗng nhẹ nhõm hẳn.
Như một kẻ đeo gông sống qua ngày, đột nhiên gông xiềng không còn nữa.
Lúc này, ông ta nhìn Lý Quân bằng ánh mắt đầy kính sợ.
Thực ra ông ta từng lén mời rất nhiều cao thủ thần chú sư đến xem thử có cách nào phá giải cấm chú của Địa Phủ không.
Dù sao chẳng ai muốn mang một quả bom hẹn giờ trong người cả.
Thế nhưng ai nấy đều lắc đầu, nói cấp bậc cấm chú quá cao, không thể phá nổi.
Lâu dần, Chu Ưng Tuyết cũng dẹp ý định ấy. Không ngờ bây giờ lại bị Lý Quân phá tan.
Quan trọng là cảnh tượng Lý Quân vừa tạo ra quá đỗi kinh người.
Là hội trưởng thương hội Bạch Nguyệt, ông ta cũng thuộc hạng từng trải, thấy nhiều biết rộng, vậy mà giây phút đứng trước Lý Quân, chỉ còn biết run sợ.
Hít sâu một hơi, ông ta nhìn Lý Quân, nói: "Thực ra tôi không biết nhiều về Địa Phủ. Địa Phủ cần người làm việc thay mình nên chọn rất nhiều người đại diện, nhưng nói đến cùng, người đại diện cũng chỉ là một bầy chó mà Địa Phủ nuôi mà thôi.”
“Theo những gì tôi biết, Địa Phủ nằm trong một tòa thành ở khu 2, nhưng tôi không biết lối vào cụ thể nằm ở đâu."
"Mỗi lần vào Địa Phủ đều bị bịt mắt, đến khi tháo khăn che ra thì đã ở trong một đại sảnh âm u, sâu hun hút, không có chút ánh sáng nào, không khí nặng nề, chắc hẳn ở dưới lòng đất."
"Cấm chú trên người tôi đã bị phá, chắc chắn Địa Phủ sẽ cho người đến điều tra. Khi ấy chỉ cần tóm gọn người của Địa Phủ thì có thể tra ra vị trí của chúng."
Nói xong, Chu Ung Tuyết bỗng quỳ sup trước Lý Quân.
"Tiên sinh, hôm nay tôi bị ép phải nói ra bí mật của Địa Phủ, tội đã đáng chết. Cầu xin ngài nhận tôi làm thuộc hạ, che chở cho tôi, nếu không tôi chết là cái chắc."
Nói rồi, ông ta dập đầu ba cái thật kêu.
Lý Quân nheo mắt nhìn Chu Ưng Tuyết đang quỳ, sau đó gật đầu.
"Được. Tôi có thể thu ông làm thuộc hạ, cũng có thể che chở giữ mạng cho ông. Nhưng tốt nhất đừng giở trò trước mặt tôi, bằng không ông sẽ chết rất thảm.
Anh vẫn giữ sự cảnh giác nhất định đối với hạng người cáo già như Chu Ưng Tuyết.
Chu Ung Tuyết lập tức nguyện thề với trời, lúc này Lý Quân mới yên tâm.
Người tu luyện khác người thường, thề với trời, trong cõi u minh tự có ràng buộc, nếu trái lời thề, ắt gặp điềm chẳng lành.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!