“A Bồ vậy mà chết rồi, tên Lý Quân này quá kinh khủng.”
Trên một đỉnh núi cách Lý Quân ba dặm, Lộng Ảnh đặt chiếc kính viễn vọng có độ phân giải cao xuống, gương mặt cô ta trở nên tái nhợt.
May mà A Bồ cảm thấy thực lực của cô ta quá thấp, là một kẻ vô dụng, bảo cô ta đợi ở đây, nếu không thì bây giờ đã mất mạng rồi.
Dù vậy, cô ta vẫn cảm thấy hoảng sợ sau khi chứng kiến tất cả.
Đặc biệt là khi nhìn thấy Lý Quân xử lý hết những kẻ giám sát xung quanh, sinh mệnh trong tay hắn quả thật là mong manh.
"Nhất định phải nhanh chóng báo cáo chuyện xảy ra ở đây cho Lâm đường chủ biết, tất cả mọi người đều đánh giá sai thực lực thật sự của Lý Quân."
“Có thể dễ dàng giết chết A Bồ như vậy, e rằng ngay cả Lâm đường chủ cũng chưa chắc nghiền ép được hắn."
Lộng Ánh lẩm bẩm.
Cô ta lại cầm lấy kính viễn vọng, muốn quan sát hành động của Lý Quân, nhưng lông mày lại nhíu chặt.
Bởi vì chỉ mới mấy giây đã không thấy bóng dáng Lý Quân đâu nữa.
“Đi đâu rồi?”
Lúc này trên không trung vang lên tiếng nổ.
Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt cô ta.
Đang nhanh chóng tiếp cận ngọn núi.
"Sao có thể? Khoảng cách xa như vậy, Lý Quân làm sao phát hiện ra sự tồn tại của mình?"
Lộng Ánh sợ hãi, tim như muốn nhảy ra ngoài.
Cô ta chạy nhanh về phía sau như con thỏ bị dọa sợ.
Hai lần trước, cô ta dựa vào khinh công cao siêu mới thoát khỏi tay Lý Quân.
Nhưng ngay sau đó, cơ thể cô ta đột nhiên bị một sức mạnh khủng bố bao trùm, cơ thể như hóa đá, không thể nhúc nhích.
"Muốn bỏ chạy như hai lần trước, cô đúng là ngây thơ."
Lý Quân từ trên không đáp xuống, hắn thong thả đi đến trước mặt Lộng Ảnh.
Bàn tay bóp lấy cổ cô ta.
Thân hình mềm mại của Lộng Ảnh không khỏi run lên.
Nhất là khi tiếp xuc với đoi mắt khong chut tình cảm của Lý Quan, một nỗi sợ hãi dâng lên từ tận đáy lòng.
Cô ta biết mình xong đời rồi.
Rơi vào tay Lý Quân, cô ta không còn mạng để sống.
Nhìn thấy sát ý trong mắt Lý Quân ngày càng nồng đậm, nỗi sợ trong lòng Lộng Ảnh càng lúc càng lớn.
Cô ta vội vàng lên tiếng: "Đừng, đừng giết tôi."
Trên mặt Lý Quân vẫn không chút gợn sóng.
"Tha cho tôi một mạng, tôi có thể làm nội gián cho anh, nếu Lâm đường chủ ra tay với bạn bè, thuộc hạ của anh, anh khó lòng phòng bị."
Lộng Ảnh run rẩy nói.
Cô ta biết chỉ cần Lý Quân siết chặt tay thì cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn.
Nói xong, cô ta sợ hãi nhắm mắt lại.
Đợi vài giây sau, khi bàn tay Lý Quân không còn siết chặt nữa, cô ta mới dè dặt nhìn Lý Quân.
"Nhưng làm sao tôi tin cô được?"
Lý Quân bỏ tay ra khỏi cổ Lộng Ánh.
Nói thật, lời của Lộng Ảnh đã khiến hắn động tâm.
Hắn không sợ đắc tội với Thiên Đạo Minh, nhưng nếu Thiên Đạo Minh ra tay với người thân bạn bè hắn thì sao?
Không chỉ la Loạn Thần Tông, Kiem Tông và các thế lực khác, mà còn cả bạn bè ở thế tục.
Người Di Tích Cấm muốn đến thế tục quá dễ dàng.
Một khi có người biết được hắn đến từ thế tục thì những người thân bạn bè của Lý Quân đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu có một người làm gián điệp, báo cáo tình hình bất cứ lúc nào thì hắn sẽ có thể tránh được, chuẩn bị kế hoạch ứng phó trước.
“Chuyện này ... "
Lộng Ảnh nhìn Lý Quân, lông mày nhíu chặt.
Đúng vậy, làm sao để Lý Quân tin tưởng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!