Nhưng lúc này, đối mặt với tám bóng chân long trên bầu trời, sát khí lạnh lẽo kia khiến cơ thể cô hơi cứng đờ.
Cô ta tỏ ra kiêng dè.
Sự lo lắng trong lòng khiến cô ta không dám đáp trả bằng lời lẽ gay gắt.
Cô ta nhìn chẳm chằm vào Lý Quân, cuối cùng lắc đầu: "Tôi đến thăm cậu, chứ không có ý xấu."
Nghe vậy, Lý Quân không nhịn được bật cười.
Đã phóng khí thế về phía anh rồi mà còn nói không có ý xấu?
Dối trá.
"Chung ta hay noi về mẹ của tôi đi .. Ai là ngưoi de xuat đuổi ba ấy ra khỏi gia tộc?"
Lý Quân tìm một tảng đá để ngồi xuống, như thể đang lắng nghe một câu chuyện.
Nhậm Nhã Quỳnh liếc nhìn tám bóng chân long trên đầu, rồi liếc nhìn Lý Quân, hận đến ngứa răng, thầm chửi rủa: "Đồ con hoang."
Cô ta nói: "Khi mẹ cậu sinh ra, nó đã được kiểm tra ra là một kẻ vô dụng. Đến thế hệ của cha tôi thì nhà họ Nhậm không có con trai nối dõi nên cần ba người con gái đến kế thừa gia tộc. Không thể tu luyện tương đương không thể quản lý được gia tộc, chỉ là một kẻ ăn bám vô dụng.”
"Ban đầu cha tôi con đi khắp nơi tìm thay thuoc noi tieng đen cải thiện thể chất cho nó, nhưng sau lại phát hiện chỉ tốn công tốn sức, vì thế cha bắt đầu chán ghét Nhậm Châu Vũ."
"Lúc ấy, chị cả và tôi vô cùng chán ghét Nhậm Châu Vũ vô dụng kia, thúc giục cha trục xuất cô ta ra khỏi gia tộc. Sau nhiều lần cầu xin của chị em tôi, cha tôi cũng không thể chịu đựng được sự nhục nhã mà đồ vô dụng kia mang lại nên đã đuổi nó ra khỏi nhà họ Nhậm."
"Một người vô dụng không có chút tu vi nào thì không thể sống sót trong Di Tích Cam, nên tên người hau Hàn Lập của cô ta đã đưa cô ta rời khỏi Di Tích Cấm và đến thế tục."
"Nghe nói sau này cô ta yêu một kẻ tên là Lý Thương, nhưng cuối cùng lại bị người ta đuổi đánh vứt một xó."
"Quả nhiên đây là số phận của rác thải, đi chỗ nào cũng không được chào đón."
Lý Quân nheo mắt lại.
Nhậm Nhã Quỳnh luôn miệng gọi mẹ anh là đồ bỏ đi, đồ vô dụng, dù đang đứng trước mặt anh cũng không hề che giấu sự chán ghét đối với mẹ anh.
Mặc dù Lý Quân chưa từng gặp mẹ của mình, nhưng khi nghe mẹ mình sinh ra trong một gia đình như vậy, anh không khỏi cảm thấy bi ai.
Đồng thời, anh cũng càng kiên định với tín niệm của mình, với tư cách là con trai của Nhậm Châu Vũ, anh phải đòi lại công lý cho mẹ mình.
Chẳng phải họ đã trục xuất mẹ anh ra khỏi gia tộc rồi sao? Vậy thì anh đến nhà họ Nhậm với một khí thế khủng bố, để bọn họ biết dù Nhậm Châu Vũ không thể tu luyện nhưng con trai của bà ấy lại đủ sức đạp nhà họ Nhậm dưới chân.
Ngay lúc Lý Quân đang trầm ngâm, Nhậm Nhã Quỳnh lại lạnh lùng nói: "Vốn dĩ hôm nay tôi hẹn cậu đến đây vì muốn cậu tự nguyện giao nộp bí pháp để nhận được sự bảo vệ của nhà họ Nhậm. Nhưng cậu lại không biết điều nên thôi vậy."
"Nhưng tôi vẫn muốn cảnh cáo cậu, tốt nhất cậu nên từ bỏ ý định xây dựng Chiến Long Điện trên di chỉ của Hoàng Tuyền Tông. Nếu không, chắc chắn cậu sẽ chết không chỗ chôn."
"Tôi không hề phóng đại, cũng không có ý định dọa cậu. Tôi chỉ nói sự thật thôi."
"Tôi nhất định sẽ xây dựng Chiến Long Điện, sẽ không thay đổi quyết định này." Lý Quân lạnh lùng nói.
Tám bóng chân long trên bầu tời bay trở về cơ thể Lý Quân.
Vì Nhậm Nhã Quỳnh không có ý định ra tay, Lý Quân cũng sẽ không ra tay.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!