Ông ta không chỉ sợ Diệp Tuân, mà càng thêm sợ hãi lửa giận từ ông Tứ sẽ khiến mình bốc hơi khỏi thế gian, thậm chí toàn bộ nhà họ Chu cũng sẽ bị liên lụy tới!
Thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp của Quan Đình lóe lên tia sáng khác thường, vẻ mặt vô cùng phức tạp.
Cô ta nhớ ra, lúc ở gara ngầm, cô ta vì Diệp Tuân đánh gãy một chân của Chu Gia Đống mà lo lắng, còn anh chẳng hề nao núng sợ sệt.
Hôm nay, xem ra những gì anh nói đều là thật. Hiện tại bố của Chu Gia Đống còn phải quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, đúng là không có gì để lo lắng cả.
“Cậu Diệp, không biết tôi phải làm sao thì cậu mới chịu tha thứ cho tôi?”, Chu Quốc Lương hoảng hốt nói.
“Được rồi, đừng làm dơ nền nhà nữa!”, một hồi sau, Diệp Tuân mới lên tiếng: “Tôi nói rồi, tôi có chút hối hận khi không đánh gãy cả hai chân của con trai ông, ông nên tự hiểu mình cần làm gì?”
Chu Quốc Lương sửng sốt, trên mặt hiện lên tia tàn nhẫn, để tránh cho nhà họ Chu gặp phải tai họa ngập đầu, ông ta chỉ còn nước hi sinh con trai mình.
“Cậu Diệp yên tâm, sau khi về, tôi sẽ đánh gãy cái chân kia của nó!”, Chu Quốc Lương cắn răng đáp.
“Nếu con của ông vẫn muốn trả thù tôi thì sao?”, Diệp Tuân dùng thái độ bỡn cợt hỏi.
Chu Quốc Lương sợ hãi nói vội: “Tôi dùng mạng mình để đảm bảo là người nhà Chu sau này tuyệt đối không dám gây sự với cậu!”
“Được, tôi không tính toán với ông nữa!”, Diệp Tuân nói.
“Cảm ơn cậu Diệp, cảm ơn cậu Diệp!”. Chu Quốc Lương không ngừng cảm tạ.
Thường Uy đi tới, nói với Diệp Tuân: “Cậu Diệp, mời lên lầu, ông chủ và cô chủ đang chờ!”
Diệp Tuân gật đầu, tới cạnh Quan Đình, nhẹ giọng hỏi: “Muốn cùng tôi lên đó ngồi chút không?”
“Không được!”, sắc mặt Quan Đình có chút tái nhợt, hiển nhiên là chưa hoàn toàn bình tĩnh lại sau trạng thái hoảng sợ.
Tuy cô ta không quá hiểu biết về thế giới ngầm, cũng chẳng biết ông Tứ là ai.
Nhưng xem tình hình hôm nay, quyền thế, địa vị của ông Tứ kia chắc chắn cao hơn Chu Quốc Lương rất nhiều. Cô ta biết chênh lệch của mình và mạng lưới giao thiệp của ông Tứ kia cách nhau rất xa, vẫn không nên tham gia vào thì hơn, miễn cho tới lúc cần lại không biết theo ai.
“Cùng đi đi! Cô lên đó nghỉ ngơi một chút. Tôi biết cô sợ nhưng sau khi tiếp xúc với mấy người được gọi là “đại ca, ông trùm” kia thì cô sẽ nhận ra họ cũng chỉ vậy mà thôi. Nếu khi ấy cô còn thấy nhàm chán thì tôi sẽ sai người đưa cô về!”, Diệp Tuân nhìn Quan Đình, nở nụ cười ấm áp.
“... Vậy cũng được!”, Quan Đình vẫn có chút do dự nhưng rồi cũng gật đầu. Có Diệp Tuân đi chung, Quan Đình cảm thấy mình không cần lo lắng gì cả.
Đây là lần đầu tiên Quan Đình nhận ra một người đàn ông có thể mang tới cảm giác an toàn và bình an như vậy.
Diệp Tuân cùng Quan Đình đi lên, theo Thường Uy rời khỏi gara ngầm kia.
Trịnh Long, Chu Quốc Lương đều cung kính nhìn theo bóng lưng của họ.
Một lát sau, Trịnh Long mới đi tới trước mặt Chu Quốc Lương với vẻ âm u, tát mạnh vào mặt ông ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông chủ Chu à, hôm nay ông chơi tôi một vố khá đấy, tôi đây phải “chân thành cảm tạ” ông mới phải phép!”
“Xin lỗi anh Long, tôi thật sự không biết cậu Diệp kia có địa vị cao như thế!”, Chu Quốc Lương che mặt, biểu cảm như khóc tang.