Diệp Tuân đảo mắt nhìn xung quanh, trước tiên là nhìn Quan Đình mỉm cười, ra hiệu cho cô ấy yên tâm, sau đó nhìn hướng Trịnh Long.
Khi ánh mắt của anh liếc tới, toàn thân Trịnh Long lập tức run lên, vội vàng nói: "Thực xin lỗi! Cậu Diệp! Tôi không biết cậu là một tông sư nên mới xúc phạm, có câu người không biết thì không có tội, xin cậu hãy cho tôi một cơ hội chuộc lỗi!”
“Cho mày cơ hội chuộc lỗi?”
Diệp Tuân chậm rãi nói: “Nếu thực lực của tao yếu kém, vừa rồi không phải đã bị một phát súng của mày giết chết rồi sao? Trước khi nổ súng, mày có từng nghĩ tới việc cho tao một cơ hội không?”
“Cái này… cái này…”, Trịnh Long không nói nên lời, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Diệp Tuân lạnh nhạt nói tiếp: “Mày đáng chết”.
Gương mặt Trịnh Long chớp mắt xám như tro tàn, câu nói của Diệp Tuân giống như thánh chỉ, là tuyên án tử hình cho hắn ta! Đối mặt với một vị tông sư đã nổi lên ý định giết người, hắn ta căn bản không có cơ hội sống sót.
Ngay khi Diệp Tuân chuẩn bị ra tay chấm dứt tính mạng của Trịnh Long cùng đám thuộc hạ kia.
Cánh cửa sắt của tầng hầm bất ngờ bị đá tung.
“Dừng tay!”
Một ông lão oai phong lẫm liệt vội vội vàng vàng chạy vào, vừa bước tới cửa và nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền sững sờ.
Diệp Tuân và nhóm người Trịnh Long không bị tổn thương tới một cọng tóc, ngược lại chân Chu Quốc Lương bị bắn trúng và đang thống khổ ngã nhào trên đất.
Chuyện này là thế nào?
Rõ ràng Chu Quốc Lương đã yêu cầu Trịnh Long đối phó với Diệp Tuân, bọn họ chưa đánh đấm, ngược lại Chu Quốc Lương đã gặp xui xẻo rồi?
Khi Thường Uy còn đang nghi hoặc, thì bên tai lại truyền tới tiếng kêu cứu.
“Chú Thường, cứu tôi với!”
Khoảnh khắc nhìn thấy Thường Uy, gương mặt Trịnh Long lập tức ánh lên nét vui mừng mà la lên.
Hắn ta biết chú Thường thế nhưng là cao thủ nội kình đại thành, tuy rằng nội kình đại thành vẫn không phải là đối thủ của tông sư nhưng ít nhất có thể ứng phó vài chiêu, giúp bọn họ tranh thủ thời gian trốn chạy! Nói không chừng bản thân cùng các anh em hôm nay còn có thể may mắn thoát một kiếp này!
“Ông Thường?”
Diệp Tuân thoáng ngẩn người, rõ ràng không ngờ tới vệ sĩ của Hạ Mạt sẽ xuất hiện ở đây.
“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”, Thường Uy gấp gáp đi tới bên cạnh Diệp Tuân, quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, sao ông lại tới đây?”, Diệp Tuân tò mò hỏi.
Gương mặt già nua của Thường Uy thoắt cái ửng đỏ, chỉ vào mấy người Trịnh Long giải thích: “Ài, lại là hiểu lầm thôi… mấy tên này đều là thuộc hạ của ông chủ”.
Biểu cảm của Diệp Tuân trở nên có chút cổ quái, khóe miệng giật giật, đáp: “Tôi có phải là đã xúc phạm gì tới mấy người không? Lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã bị người của các ông chĩa súng, lần này lại càng quá đáng hơn, vậy mà bị mấy người bắt cóc tới đây”.
Thường Uy không biết đối đáp thế nào, vẻ mặt vô cùng xấu hổ: "Chuyện này. . ."
Nhìn thấy một màn này, Trịnh Long và đám người của hắn ta đều thất thần nhìn nhau.
Chuyện gì thế này?
Dường như Diệp Tuân có quen biết với chú Thường? Hơn nữa nghe giọng điệu và thái độ nói chuyện của chú Thường đối với anh thì quan hệ giữa họ hình như còn không tệ?
Thường Uy không trả lời được câu hỏi này của Diệp Tuân nên càng thêm ngượng ngùng, khóe mắt liếc tới nhóm người Trịnh Long còn đang thẫn thờ liền quay người sải bước đi đến trước mặt bọn họ, hung dữ tát mạnh xuống đầu hắn ta, phẫn nộ quát: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Diệp!”
Quỳ gối xin lỗi?
Chú Thường cũng không giúp bản thân nữa rồi?