Xung quanh ghế sô pha còn có hơn chục người đàn ông to lớn đang ngồi xổm hoặc đứng. Những người đàn ông vạm vỡ đều đồng thanh hô lên chào người đàn ông đầu trọc là “anh Long”, sau đó thản nhiên liếc mắt nhìn Diệp Tuân, hoàn toàn không xem anh ra gì.
"Ông chủ Chu, đã đưa người đến rồi", Trịnh Long nói với Chu Quốc Lương.
“Anh Long đúng là có bản lĩnh nhất”, Chu Quốc Lương mỉm cười khen ngợi.
Trịnh Long không có bất kỳ cảm xúc nào, sắc mặt vẫn lạnh lùng, hỏi: "Bây giờ tôi đánh gãy tứ chi của hắn ta nhé?"
"Anh Long, chờ một chút".
Chu Quốc Lương nói xong liền đứng dậy, hung dữ nhìn chằm chằm vào Diệp Tuân, lạnh lùng hỏi: "Chính mày đã đánh gãy một chân của con trai tao?"
Diệp Tuân cười hỏi: "Có rất nhiều người bị tôi đánh gãy chân, xin hỏi đứa con bất hạnh của ông là ai vậy?"
Chu Quốc Lương nghe vậy thì sửng sốt.
Đám người Trịnh Long cũng cau mày.
Thằng nhóc này đã bị trói tay trói chân mà còn dám kiêu ngạo như vậy sao?
“Con trai tao là Chu Gia Đống!”, Chu Quốc Lương tức giận nói.
Diệp Tuân thản nhiên nói: "Ồ, hóa ra ông là bố của cậu Chu. Đúng rồi, tôi đã đánh gãy một chân của con trai ông, giờ tôi cảm thấy có chút hối hận..."
Chu Quốc Lượng cười lạnh nói: "Hối hận? Đã muộn rồi!"
"Tôi hối hận vì mình ra tay quá nhẹ, nếu như biết hắn ta còn dám gọi người đến báo thù thì lúc đó tôi đã đánh gãy cả hai chân của hắn ta rồi", Diệp Tuân nhìn Chu Quốc Lương, nghiêm túc nói.
Chu Quốc Lương sửng sốt trong giây lát, sau đó lửa giận bùng phát như núi lửa, liền lớn tiếng mắng Diệp Tuân: "Đồ khốn! Hôm nay nếu không đánh chết mày thì tao không mang họ Chu nữa!"
"Ông muốn giết tôi bằng cách nào?", Diệp Tuân cười nhạt một tiếng, sau đó nhìn đám người xung quanh một vòng, khinh thường nói: "Chỉ bằng một đám gà chó này thôi sao?"
"Chết tiệt, mày muốn chết!"
"Mày gọi ai là gà chó hả?"
"Thằng ngu, có gan nói lại lần nữa xem!"
Lời nói của Diệp Tuân khiến hơn chục người đàn ông vạm vỡ xung quanh tức giận muốn nổ tung, tất cả đều hung hãn chỉ vào Diệp Tuân quát lớn khiến cả tầng hầm trở nên ồn ào.
Ngay cả người đàn ông lạnh lùng như Trịnh Long cũng bị kích động, ánh mắt sắc lạnh trừng lên nhìn Diệp Tuân nói: "Nhóc con, mày muốn chết sao? Nếu muốn chết thì mày cứ nói một tiếng, tao sẽ giúp mày!"
Diệp Tuân liếc nhìn Trịnh Long, cười nhạt nói: "Thực lực của mày và Tề Vĩ không hơn kém nhau là bao, mày còn có tự tin muốn giết chết tao sao? Ồ, chẳng lẽ mày định dựa vào khẩu súng lục trong tay mày?"
Đúng là một tên kiêu ngạo!
Tất cả những người xung quanh đều tức giận.
Trong mắt Trịnh Long tràn đầy sát ý, hắn ta rút súng ra nhắm ngay đầu Diệp Tuân, cả giận nói: "Đừng tưởng rằng tao không dám giết người!"
Chu Quốc Lương trừng mắt nhìn Diệp Tuân, nghiến răng nói: "Anh Long, đừng để nó chết quá nhanh! Đồ khốn, nếu mày đã dám đánh gãy chân của con trai tao thì tao sẽ đánh gãy tứ chi của mày để cho mày nếm thử mùi vị đau đớn khi bị người khác đánh gãy xương cốt!”
Nhìn thấy Diệp Tuân bị chĩa súng vào đầu, khuôn mặt xinh đẹp của Quan Đình tái nhợt, cô ta hoảng sợ hét lên: "Diệp Tuân, đừng liều lĩnh!"
Cô biết Diệp Tuân rất lợi hại, một mình anh có thể hạ mười mấy tên xã hội đen, nhưng dù anh có lợi hại đến đâu thì liệu anh ta có thể đánh lại được súng đạn không?
Đối mặt với sự đe dọa từ những người xung quanh, trước mặt còn có họng súng đen ngòm.
Diệp Tuân chỉ lắc đầu, khóe miệng nhếch lên tràn đầy khinh thường: "Khẩu súng nát này thì dọa được ai? Có gan thì bắn đi?"
"Tao sẽ cho mày toại nguyện!", Trịnh Long tức giận, hoàn toàn phớt lờ yêu cầu đánh gãy tay chân Diệp Tuân trước của Chu Quốc Lương, thẳng thừng bóp cò.
Đoàng!
Tiếng súng vang lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!